Khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hồng Sâm đi từ trong bệnh viện ra, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, Chu Hân Mính là con gái của Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm đến đây thăm con gái không có gì không ổn, chỉ là thời gian mà Chu Hồng Sâm đến thăm lại khiến người ta cảm thấy bất ngờ, đến lúc này thì ông ta lại rời đi. Trong xe, sau khi người đàn ông kia nhìn thấy Chu Hồng Sâm đi từ trong bệnh viện mặt ra, anh ta hơi do dự, không biết mình có nên mở cửa xe ra đón không. Anh ta nghĩ ngợi một lát, nghĩ dù sao Chu Hồng Sâm cũng là thị trưởng, hơn nữa những chuyện trước đây đều là Chu Hồng Sâm làm, anh ta chỉ thực hiện theo sự phân phó của Chu Hồng Sâm thôi, không có gì phải lo lắng cả, cho dù Chu Hồng Sâm muốn trách tội, cũng không trách tội đến mình, còn hơn là ngồi ở đây. Anh ta nghĩ tới đây, vội vàng đẩy cửa xuống xe. Diệp Lăng Phi cũng xuống xe, hắn đã hiểu ra tất cả, bây giờ không cần phải làm khó người đàn ông này, anh ta chỉ là một tên tài xế, phụ trách việc lái xe, chuyện này cơ bản là có liên quan đến Chu Hồng Sâm. Chỉ là, Diệp Lăng Phi không nghĩ Chu Hồng Sâm cũng dùng trò này với hắn, xem ra, Chu Hồng Sâm đã phân rõ giới hạn với Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi thầm thở dài, dù đã sớm đoán được chuyện này có thể xảy ra vào một ngày nào đó, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.
Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc lá, sau khi hút một hơi thật mạnh, hắn ném điếu thuốc lá xuống đất, đẩy cửa bước xuống xe. Trên mặt Chu Hồng Sâm vốn đang nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi từ trên xe bước xuống, nụ cười của Chu Hồng Sâm trở nên cứng ngắc, ông ta không thể ngờ được rằng Diệp Lăng Phi lại ngồi trên xe của mình. Trong lòng Chu Hồng Sâm hiểu rõ, ông ta theo dõi Diệp Lăng Phi vốn đã là không đúng, Chu Hồng Sâm lại quên mất tiểu tiết này, ông ta bảo tài xế của mình lái xe đến đây, ông ta định nói mấy câu với Chu Hân Mính rồi đi thẳng từ bệnh viện về tỉnh thành. Chu Hồng Sâm thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại đến sớm như vậy, nếu như Diệp Lăng Phi đến muộn hơn một chút, có lẽ Chu Hồng Sâm đã lên xe đi mất rồi, nhưng chuyện lại trùng hợp như vậy, Diệp Lăng Phi đến ngay khi ông ta đi ra. Biểu hiện của Chu Hồng Sâm rất hoạt kê, nụ cười cứng ngắc trên mặt, Diệp Lăng Phi thấy nó rất đáng cười, hắn không nhịn được muốn cười ra tiếng, nhưng Diệp Lăng Phi lại cố nín, không cười thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi cố nén cười, đi tới trước mặt Chu Hồng Sâm, hắn lên tiếng chào hỏi trước:
- Thật là trùng hợp, vừa nãy con nhìn thấy một chiếc xe trông rất quen đỗ ở đây, vì thế mới đến bắt chuyện, thật không ngờ lại là xe của nhac... Chu thị trưởng!
Ở trước mặt người ngoài, Diệp Lăng Phi không có gọi thẳng Chu Hồng Sâm là nhạc phụ, mà đổi thành Chu thị trưởng. Chu Hồng Sâm không hổ là người đã trải qua nhiều phen sóng to gió lớn, ông ta nhanh chóng khôi phục tình thần, cười nói:
- Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, cha vừa mới vào thăm Hân Mính, đang định quay về tỉnh thành bây giờ!
- À, ra vậy!
Diệp Lăng Phi nghe được Chu Hồng Sâm nói như vậy, trong lòng hắn đã sớm có chuẩn bị, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông đang đứng bên cạnh chiếc xe, sau đó quay sang nhìn Chu Hồng Sâm, nói:
- Chu thị trưởng, nếu như bây giờ ông không phiền, tôi muốn nói chuyện với ông!
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, Diệp Lăng Phi đi về sang chỗ khác, Chu Hồng Sâm đối khoát khoát tay với tài xế của mình, bảo anh ta cứ đứng đây chờ ông ta một lát, sau đó Chu Hồng Sâm mới quay người đi theo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi đến trước bồn hoa thì dừng lại, hắn vừa mới hút thuốc xong, bây giờ, lại theo thói quen lấy thuốc ra hút. Mỗi lần Diệp Lăng Phi hút thuốc đều là vì có chuyện khiến hắn phải đau đầu, lần này cũng không ngoại lệ, chuyện của Chu Hồng Sâm đủ khiến cho Diệp Lăng Phi phải đau đầu. Nếu Chu Hồng Sâm không có quan hệ gì mấy với Diệp Lăng Phi thì vấn đề này rất dễ giải quyết, nhưng mà Chu Hồng Sâm lại là bố vợ hắn, Diệp Lăng Phi không thể không cân nhắc đến điều này. Hắn đã nhượng bộ lâu như vậy rồi, nhưng Chu Hồng Sâm lại không ý thức được Diệp Lăng Phi luôn nhượng bộ ông ta, Chu Hồng Sâm còn bắt đầu theo dõi Diệp Lăng Phi, đây là chuyện khiến Diệp Lăng Phi không thể nhẫn nhịn được. Diệp Lăng Phi châm lửa xong, hắn bỏ cái bật lửa vào trong túi áo, không có ý châm thuốc cho Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm không so đo chuyện này với Diệp Lăng Phi, ông ta cũng lấy thuốc lá ra, tự mình châm lửa. Trước kia Chu Hồng Sâm không hề hút thuốc lá, nhưng sau khi đến tỉnh thành, ông ta đã biết hút thuốc.
Hoàn cảnh sống quả thật có thể thay đổi một người, trước kia Diệp Lăng Phi cũng là một cậu bé tốt, nếu hoàn cảnh sinh hoạt không có gì thay đổi, hắn sẽ tiếp tục sống trong thôn nhỏ đó, trở thành một người nông dân bình thường, trồng mấy mẫu ruộng, lấy một cô vợ, sinh một đứa con mập mạp, vợ con ngồi gần lò sưởi đặt ở đầu giường, đó là cuộc sống của Diệp Lăng Phi, nhưng tất cả đều vì hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi, hoàn cảnh sống khác đi khiến cho Diệp Lăng Phi trở thành như bây giờ. Chu Hồng Sâm cũng như vậy, trước kia Chu Hồng Sâm coi thường những thủ đoạn này, nhưng Chu Hồng Sâm lại vì hoàn cảnh thay đổi mà có chỗ thay đổi, tất cả mọi người không ai có thể biết trước được con đường mình sẽ đi, lại càng không biết được kết cục trong tương lai của mình thế nào. Diệp Lăng Phi cũng không thể xác định được kết cục của hắn thế nào, có thể rất thê thảm, chết mà ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, nhưng cũng có thể kết cục của hắn lại rất tốt, sống lâu sống khỏe, chẳng ai biết được tương lai của mình sẽ thế nào, bởi vì chúng ta đều là người bình thường. Trước đây khi Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói muốn đến tỉnh thành để làm thị trưởng, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Chu Hồng Sâm, tỉnh thành đó là một cái thùng nhuộm vải lớn, không đến còn được, nếu đến đó thì sẽ nhanh chóng nhúng chàm, muốn thoát ra khỏi thùng thuốc nhuộm đó làm gì mà dễ vậy. Nhưng Chu Hồng Sâm lại không chịu nghe những lời khuyên giải của Diệp Lăng Phi lúc đó, trái lại, Chu Hồng Sâm cho rằng đó là một cơ hội, ông ta không cam lòng chỉ làm một bí thư thành ủy thành phố Vọng Hải mà không thể leo lên trên. Suy nghĩ của Chu Hồng Sâm khiến cho ông ta phải trả một cái giá rất đắt, chỉ sợ tất cả chuyện này trước giờ chưa ai từng nghĩ qua, nhưng chuyện đó đã xảy ra rồi, dù nói thế nào cũng không còn tác dụng nữa, trên thế giới này không bán cái gọi là thuốc hối hận, một khi đã làm rồi, hối hận cũng không còn kịp. Chu Hồng Sâm cũng thế, chuyện đã đến nước này, ông ta quyết định bước tiếp. Hoàn cảnh quả thật đã thay đổi ông ta, phong cách sống của ông ta cũng đã thay đổi rất nhiều. Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, nơi này không có người ngoài, Diệp Lăng Phi có thể gọi thẳng Chu Hồng Sâm là nhạc phụ.
- Nhạc phụ, sao cha lại phải theo dói con chứ? Cha nghĩ mình có cần phải làm như vậy không, nếu như cha muốn biết rốt cuộc con định làm gì, cha hoàn toàn có thể gọi điện thoại hỏi con, không cần phải theo dõi con!
Chu Hồng Sâm không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói trực tiếp như vậy, ông ta hút một hơi thuốc, không trả lời lời ngay, Chu Hồng Sâm liếc nhìn Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên cười nói:
- Tiểu Diệp, cha nghĩ chuyện này có chút hiểu lầm, cha không hề theo dõi con!
Chu Hồng Sâm hạ quyết tâm sẽ không thừa nhận mình đã theo dõi Diệp Lăng Phi. Ai biết Diệp Lăng Phi có nghĩ tới sở dĩ ông ta theo dõi Diệp Lăng Phi là muốn làm rõ hành động của Diệp Lăng Phi, thật đúng dịp ông ta nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Chấn gặp nhau, đây là một tin tức rất quan trọng. Chu Hồng Sâm biết rõ chuyện trước kia giữa Vu Chấn và Tưởng Khải Lâm, bây giờ Tưởng Khải Lâm có thể nói là minh hữu của ông ta, ông ta không hi vọng Tưởng Khải Lâm bị hạ bệ. Chu Hồng Sâm cũng hiểu được, muốn có thành tựu ở trên chính trường thì tất nhiên phải có minh hữu, mà ông ta lựa chọn Tưởng gia hoàn toàn là vì coi trọng thế lực cực lớn của Tưởng gia ở chính đàn Trung Quốc. Chu Hồng Sâm làm vậy là đang đánh bạc, đánh bạc tiền đồ chính trị của ông ta. Lần trước sau khi Chu Hồng Sâm nghe Tưởng Khải Lâm nói chuyện về con rể mình xong, trong lòng ông ta cứ suy nghĩ về quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cưới hai vợ khiến cho lý lịch có tỳ vết, nếu mình muốn leo cao hơn trên chính trường thì lý lịch phải tuyệt đối sạch đẹp. Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến cho thái độ của Chu Hồng Sâm bây giờ lại kiên quyết như vậy, Chu Hồng Sâm ý thức được, cho dù Diệp Lăng Phi có rất nhiều quan hệ ở trong nước, nhưng đó không thể là trợ lực để ông ta thuận buồm xuôi gió trên con đường làm quan, bởi vì trong lý lịch của Diệp Lăng Phi có quá nhiều điểm trừ. Diệp Lăng Phi đương nhiên không nghĩ thấu điểm ấy, tuy hắn có thể nhìn ra Chu Hồng Sâm đã thay đổi không ít, nhưng hắn không nghĩ ra được lý do thực sự khiến Chu Hồng Sâm thay đổi, nhất là nguyên nhân vì sao Chu Hồng Sâm lại cắt đứt mối quan hệ với người con rể có thế lực như hắn. Đây là chuyện liên quan đến chính trị, không thể dùng những suy nghĩ thường ngày khi cân nhắc chuyện gì đó là có thể hiểu ra được. Diệp Lăng Phi không rõ, hắn không phải là người trong chốn quan trường, tất nhiên là không biết rất nhiều chuyện trong chốn quan trường. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm phủ nhận, hắn không hỏi tiếp nữa, nếu Chu Hồng Sâm đã muốn phủ nhận, cho dù Diệp Lăng Phi có truy vấn thế nào cũng không đạt được kết quả gì, nếu đã như vậy chi bằng không hỏi nữa thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn liền đổi giọng:
- Nhạc phụ, cha đã nói không có chuyện đó, vậy con cũng không truy hỏi nữa, con tin tưởng những gì cha nói!
Câu này của Diệp Lăng Phi chẳng khác gì tát vào mặt Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi rõ ràng đã nhìn thấy chiếc xe đó, nói cách khác, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết có chuyện gì. Chu Hồng Sâm sao có thể không nhìn thấu điểm ấy chứ, trong lòng ông ta hừ lạnh nghĩ: “Thằng nhóc này, cậu còn giở trò đó với tôi, cậu thực sự nghĩ tôi không nghe ra được gì sao?”. Trong lòng Chu Hồng Sâm cũng hiểu, nhưng ngoài miệng ông ta lại nói:
- Tiểu Diệp, con bận thì cứ đi trước đi, cha còn phải về tỉnh thành nữa!
Chu Hồng Sâm nói như vậy đã tỏ ý muốn rời đi, Diệp Lăng Phi nghe câu này của Chu Hồng Sâm, lông mày nhăn lại, nói:
- Nhạc phụ, bây giờ cha phải quay về tỉnh thành sao?
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, nói:
- Cha còn có việc ở tình thành, phải về xử lý. Cha thấy tình hình của Hân Mính bây giờ rất tốt, không cần cha phải lo lắng, có chuyện gì chúng ta có thể gọi điện thoại liên lạc. Ta Cha không cần phải lo lắng tình hình ở đây nữa, đương nhiên không cần phải ở lại, huống chi mẹ của Hân Mính đã ở lại chăm sóc cho Hân Mính rồi, cha phải về giải quyết công chuyện thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ lúc Chu Hồng Sâm nói chuyện với mình lại tỏ ra hùng hồn như vậy, con gái ông ta sắp sinh rồi, Chu Hồng Sâm vẫn muốn quay trở lại tỉnh thành để làm việc. Bản ý của Diệp Lăng Phi là muốn Chu Hồng Sâm đến thành phố Vọng Hải, nhân lúc Chu Hồng Sâm còn đang ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi có thể hảo hảo tâm sự với Chu Hồng Sâm, xem có thể giúp đỡ Chu Hồng Sâm thế nào. Diệp Lăng Phi cho rằng, Chu Hồng Sâm bây giờ đã lún quá sâu rồi, phải mau chóng thoát ra thì tốt hơn. Nhưng điều khiến Diệp Lăng Phi không thể tưởng được là, ngày hôm qua Chu Hồng Sâm vừa mới đến thành phố Vọng Hải, sáng hôm nay đã định đi rồi!
- Nhạc phụ, cha có thể suy nghĩ lại được không?
Diệp Lăng Phi cho điếu thuốc vào trong miệng, lại hút một hơi, khi Diệp Lăng Phi bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, chỉ thấy Chu Hồng Sâm lắc lắc đầu, nói:
- Cha nghĩ mình không cần phải ở lại chỗ này nữa. Những gì cần nói cha đã nói với Hân Mính rồi, nếu có chuyện gì thì có thể điện thoại liên hệ, đến khi nào Hân Mính sinh con, tất nhiên là cha sẽ đến!
Chu Hồng Sâm nói đến đây thì bổ sung thêm,
- Hân Mính là con gái bảo bối của cha, tất nhiên là cha phải quan tâm đến Hân Mính rồi, những chuyện đó không cần con phải nói với cha
Lúc Chu Hồng Sâm nói những lời giọng điệu của ông ta có vẻ không kiên nhẫn. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng hiểu, Chu Hồng Sâm cho rằng, Diệp Lăng Phi là con rể của ông ta, không có quyền gì để khoa chân múa tay chỉ bảo ông ta, ông ta muốn làm như thế nào, còn chưa tới lượt Diệp Lăng Phi dạy bảo. Nếu như Chu Hồng Sâm không phải là cha của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cũng chẳng thèm quản chuyện này đâu. Chuyện đã đến nước này rồi, Diệp Lăng Phi cũng không có ý định vòng vo với Chu Hồng Sâm nữa, có lẽ là nên nói thẳng ra thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn liền nói với Chu Hồng Sâm:
- Nhạc phụ, những chuyện đó quả thật con không có tư cách để quản cha, cha có về thăm Hân Mính hay không, đó là chuyện của cha, con cũng không thể cưỡng cầu được. Con chỉ muốn nhắc nhở cha nên tránh xa vòng tròn quyền lực, căn cứ theo hiểu biết của con, đã có tin đồn về cha ở tỉnh thành rồi đấy. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu nhạc phụ không biết chừng mực, nếu không rất dễ bị...!
Diệp Lăng Phi không nói tiếp đoạn sau, nhưng Chu Hồng Sâm đã cau mày, sắc mặt của ông ta cũng trở nên khó coi, ông ta ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, đổi thành tư thế thường ngày của một quan chức lãnh đạo, nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, chuyện chính trị không đơn giản như con tưởng tượng đâu, không phải nói rời khỏi chính trường là có thể rời khỏi được. Cha tự nhận mình là quan thanh liêm, nhưng dù sao cha cũng là thị trưởng, không ít người ghen tỵ với cha, có một số tin đồn cũng là bình thường, cha không cảm thấy có gì không ổn cả, chỉ cần cha làm việc đường đường chính chính, cha không sợ bất kỳ lời chỉ trích nào của người khác. Tiểu Diệp, chuyện này con không cần quan tâm, trong lòng cha biết rõ mà!
- Nhạc phụ, con là đang nhắc nhở cha!
❤tru y cập //truyencuatui.net/ để đọc❤truyện Diệp Lăng Phi đã nói đến nước này rồi, hắn đành phải nói toạc ra,
- Lúc con đến tỉnh thành đã biết được một số chuyện của cha, sở dĩ con không nói ra, chỉ là vì không muốn để cho Hân Mính vì chuyện của cha mà lo lắng. Nhưng mà, nhạc phụ đại nhân, cha có nghĩ tới nhạc mẫu và Hân Mính không, nếu bọn họ biết được cha có tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa còn vì người phụ nữ đó mà dùng quyền lực của cha để giúp cô ta, bọn họ sẽ nghĩ thế nào. Nhạc phụ, đừng hỏi làm sao mà con biết được, con tin rằng cha cũng biết một chút về lai lịch của con, nếu con muốn điều tra chuyện của thì không khó khăn gì cả!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, ông ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi ngược lại:
- Tiểu Diệp, chẳng lẽ con không như vậy sao?
Câu hỏi vặn của Chu Hồng Sâm khiến cho Diệp Lăng Phi á khẩu không trả lời được, Diệp Lăng Phi không ngờ Chu Hồng Sâm lại hỏi ngược lại mình, đúng vậy, về chuyện này thì mình không có tư cách để nói người khác. Diệp Lăng Phi lặng im không nói gì, Chu Hồng Sâm thì ngược lại, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, chính vì cha biết được một chút về lai lịch của con, cha mới cố ý phân rõ giới hạn với con, đương nhiên con biết cha là người làm quan, mà những gì con trải qua trong quá khứ đối với cha mà nói, đó chính là những “phốt” trong lý lịch. Năm đó, cha gả Hân Mính cho con, chỉ vì Hân Mính thích con, yêu con, cho nên, cha mới hy sinh như vậy. Tiểu Diệp, có mấy lời cha giữ mãi trong lòng, bây giờ cha cần phải nói ra, nếu con thực sự muốn tốt cho Hân Mính thì con nên rời khỏi Hân Mính, chẳng lẽ con cho rằng con thật sư có thể mang lại hạnh phúc cho Hân Mính sao? Con nói cha không ở lại bên cạnh Hân Mính, vậy còn con, người làm chồng sắp làm cha như con có ở bên cạnh Hân Mính không?
Chu Hồng Sâm nói những lời này khiến Diệp Lăng Phi càng không biết nói gì nữa, Diệp Lăng Phi không bao giờ nghĩ Chu Hồng Sâm lại nói những lời như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi lại không thê không thừa nhận, Chu Hồng Sâm nói không sai, những gì hắn đã trải qua trong quá khứ quả thật là vết nhơ không thể nào lau được. Chu Hồng Sâm mâu thuẫn với hắn không phải là không có đạo lý, chỉ có điều, thứ mà Diệp Lăng Phi cân nhắc không phải là chuyện Chu Hồng Sâm coi hắn là tỳ vết trong lý lịch làm quan, hắn suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Chu Hồng Sâm. Có thể Chu Hồng Sâm nói vậy rất tàn khốc, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi, hắn làm chồng mà lại không ở bên cạnh vợ mình, như vậy còn nói gì đến hạnh phúc nữa? Diệp Lăng Phi không nói gì cả, hắn hút thuốc với sự bực bội. Chu Hồng Sâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp, con là một người thông minh, có mấy lời không cần cha phải nói quá rõ ràng, thật ra thì hai người chúng ta không ai can thiệp đến ai, đó là kết quả tốt nhất. Cha không nhờ con làm chuyện gì, con cũng không yêu cầu cha làm gì, nếu như không có Hân Mính, có lẽ hai chúng ta đã không hề quen biết nhau!
Chu Hồng Sâm nói rất nặng, nhưng không thể phủ nhận, những điều này đều là sự thật. Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Phi mới ngẩng đầu lên, nói:
- Nhạc phụ, con thật sưk không ngờ cha lại nghĩ như vậy, nếu cha nghĩ rằng con đang can thiệp vào chuyện của cha, con cũng không nói nữa. Đúng như cha nói, nếu giữa hai chúng ta không có Hân Mính làm sợi dây liên kết, nhai chúng ta chắc sẽ không quen biết nhau. Nhạc phụ, con gọi một tiếng nhạc phụ, con xin nói một câu cuối cùng, tránh xa Tưởng gia, nếu cha rất cần tiền., con có thể cho cha!
- Thứ cha cần là quyền lực!
Lần này Chu Hồng Sâm càng nói trực tiếp hơn, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Cha muốn có quyền lực, con có thể cho cha quyền lực sao? Tiền tài so với quyền lực thì quyền lực quan trọng hơn, cha muốn trở thành người nằm quyền lực khiến tất cả người Trung Quốc phải biết tới, con cho rằng những thứ đó chỉ bằng tiền có thể mua được sao? Cha nói cho con biết nhé, ở Trung Quốc nay, có tiền không bằng có quyền, chỉ cần trong tay con có quyền, thì cái gì cũng có, đây chính là điều cha muốn nói với con. Tiểu Diệp, con vẫn còn quá trẻ, con không hiểu được đâu!
- Con hiểu chứ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Quyền lực sẽ khiến cho một người đánh mất lý trí, sẽ khiến cho một người trở nên điên cuồng, đó là mị lực của quyền lực. Con cũng từng cho rằng con có thể trờ thành chúa tể thế giới, đến cuối cùng, con mới ý thức được rằng chúa tể thế giới cái khỉ gì đều không quan trọng bằng có một người vợ yêu mình, có những người bạn quan tâm đến mình. Đây chính là quan niệm của con, con có thể buông bỏ cuộc sống ở nước ngoài, có thể buông bỏ quyền lực, quay về nước sống cuộc sống của người bình thường, hoàn toàn là vì con cảm thấy thân tình còn quan trọng hơn quyền lực!
- Đó là vì con đã trải qua rồi, con mới nói như vậy. Tiểu Diệp, cha đã nói quá nhiều rồi!
Chu Hồng Sâm không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía chiếc xe của mình, Diệp Lăng Phi thở dài, nói với Chu Hồng Sâm:
- Chu thị trưởng, nếu tương lai ông thật sự không còn đường lùi nữa, ông không cần phải tuyệt vọng, tôi sẽ lại giúp ông lần nữa!