Chương 1647: Bại lộ! (2)

- Chu Ngọc Địch?

Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:

- Em không nhớ người này, ông xã, cô ta là ai vậy?

- Một người phụ nữ không dễ trêu chọc, nếu ai chọc đến cô ta thì sẽ gặp phiền toái đó. Anh nghĩ là anh đã chọc giận ả rồi!

Diệp Lăng Phi vừa nói câu này, Bạch Tình Đình bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ông xã, chẳng lẽ anh đang nói đến người phụ nữ đó?

Lúc nàyBạch Tình Đình đã nhớ ra, Diệp Lăng Phi đã từng đề cập với cô về một người phụ nữ, chỉ là cô quên mất người đó mà thôi, bây giờ cô đã nhớ ra. Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, cười nói:

- Bà xã, anh biết là em muốn nói đến ai, không sai, chính là bà chủ đó, chúng ta đã từng đến hội sở giải trí của cô ta đó, chẳng lẽ em quên rồi sao?

- Tất nhiên là em không quên, bây giờ em vẫn còn nhớ như in chuyện lần đó!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, anh lại có chuyện gì vậy, mới sáng sớm ra lại nhắc đến người phụ nữ đó?

- Không có gì, chỉ là khi đọc thấy tin tức được đăng trên báo, trong đầu anh liền có ý nghĩ như vậy. Anh luôn cảm thấy Chu Ngọc Địch đang giở trò gì đó sau lưng anh, đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bản thân anh thôi, không có gì đâu. Tình Đình, em không nên nghĩ nhiều!

Diệp Lăng Phi không muốn để Bạch Tình Đình lo lắng vì mình, vừa rồi hắn chỉ lầm bẩm mấy câu như vậy, không ngờ lại để cho Bạch Tình Đình nghe được. Bạch Tình Đình “A” một tiếng, cô không hỏi tiếp nữa, đi về phía phòng bếp. Diệp Lăng Phi để tở báo xuống, hỏi:

- Tình Đình, em định làm gì vậy?

- Em đi uống nước, khát chết mất!

Bạch Tình Đình không thèm quay đầu lại, đi vào trong phòng bếp. Rất nhanh, đã thấy Bạch Tình Đình tay cầm một cốc nước lọc đi từ trong phòng bếp ra, cô cầm cốc nước đi lên gác. Lúc này Diệp Lăng Phi không nhịn được hỏi:

- Bà xã, chẳng lẽ em còn muốn ngủ nữa sao? Bây giờ đã là mấy giờ rồi, nếu lại ngủ tiếp thì em sẽ biến thành một con heo lười đấy!

- Vẫn còn sớm mà!

Bạch Tình Đình vô ý nói,

- Em định ngủ thêm một lát nữa, ông xã, em không ăn điểm tâm với anh được rồi. Bây giờ em đang rất buồn ngủ, chỉ muốn lên nằm ngủ tiếp thôi!

- Bà xã, em còn chưa nói với anh rốt cuộc tối hôm qua em làm gì vậy, nửa đêm còn uống rượu, em uống nhiều rượu như vậy từ bao giờ chứ?

- Chỉ vì em muốn uống rượu thôi, có làm sao đâu cơ chứ. Ông xã, em không giải thích với anh nữa, bái bai!

Bạch Tình Đình vẫy vẫy tay chào tạm biệt Diệp Lăng Phi rồi đi lên gấc. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đi lên gác, hắn lắc lắc đầu, không hiểu nổi tâm tư của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đã có kế hoạch cả rồi, trước tiên là đến bệnh viện thăm Chu Hân Mính, về chuyện của Mộ Văn, cứ tạm để đó đã. Bạch Tình Đình không ăn sáng, Diệp Lăng Phi đành phải ăn một mình, hắn vừa ăn vừa giở báo ra đọc. Vừa lúc đó, điện thoại của hắn đổ chuông, là Tiểu Triệu gọi tới, Diệp Lăng Phi nghe máy, cười nói:

- Tiểu Triệu, sao vậy, có phải là đã điều tra ra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện hôm qua không?

Trong điện thoại vang lên giọng nói bất bình của Tiểu Triệu:

- Diệp ca, em mất cả đêm mới cạy được miệng của mấy tên đó. Bọn chúng nhận tiền để chém em tàn phế, mẹ kiếp, bây giờ em dẫn người đi bắt cái tên khốn kiếp bỏ tiền ra thuê bọn chúng, Tiểu Triệu này dù gì cũng là đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, thế mà chỉ đáng giá có 3000 tệ. Diệp ca, anh nói xem, như thế thì có khiến em giận sôi máu không chứ, sao em chỉ đáng giá có từng ấy, đúng là một đám khốn nạn. Lần này em nhất định phải điều tra rõ chuyện này!

Diệp Lăng Phi chậm rãi nhâm nhi cốc sữa, hắn nghe Tiểu Triệu không ngừng phát tiết bực tức trong điện thoại, điều này Diệp Lăng Phi đã đoán trước được rồi, đừng nói Tiểu Triệu, cho dù đổi thành người khác gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận như Tiểu Triệu thôi. Chờ cho đến khi Tiểu Triệu khi nói xong, Diệp Lăng Phi mới cười nói:

- Tiểu Triệu, đừng nên quá tức giận, cậu là cảnh sát cơ mà, sao nghe cậu nói cứ như đám lưu manh đầu đường xó chợ thế. Lúc nào cậu cũng phải ghi nhớ, cậu là cảnh sát, cho dù muốn mắng chửi người khác, cũng phải mắng có trình độ. Tiểu Triệu, cậu đã nghĩ xem rốt cuộc thì kẻ nào muốn lấy mạng cậu chưa?

- Em có rất nhiều kẻ thù, em không biết được ai làm chuyện này!

Tiểu Triệu nói,

- Em không thể khẳng định được là ai muốn giết em. Chỉ có điều, Diệp ca, theo em thấy thì có lẽ Tôn Thiên Ngạo là người muốn em chết nhất, hai ngày trước, hắn còn nói với em là đi đường phải cẩn thận đó!

- Vậy thì đúng là hắn rồi

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ rất chắc chắn,

- Tiểu Triệu, tình cảnh hiện giờ của cậu rất vi diệu, có một số người không muốn cậu nhúng tay vào chuyện này, có một số người lại hi vọng cậu làm theo mong muốn của bọn họ, cho nên anh mới nói, vị trí của cậu bây giờ rất vi diệu. Cho dù chuyện lần này không phải là Tôn Thiên Ngạo giở trò, cậu cũng có thể nghĩ cách làm cho chuyện này dính dáng đến Tôn Thiên Ngạo, anh tin rằng không cần anh phải nói quá rõ ràng, cậu cũng có thể hiểu được!

Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, anh ta liền đáp:

- Diệp ca, em hiểu ý anh rồi, hóa ra là như vậy. Diệp ca, bây giờ em đi ngủ một lát, cả đêm hôm qua không được ngủ, cứ phải thẩm vấn mấy tên kia, mệt chết mất. Nếu có tin tức gì mới em sẽ lập tức nói với anh!

Diệp Lăng Phi nói:

- Ừm, Tiểu Triệu, vậy thì cậu đi ngủ đi, thanh niên đúng là sướng thật, thức đêm là chuyện quá bình thường, anh thì không thể nào thức trắng cả đêm nữa rồi!

Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, hắn cầm lấy cốc sữa, một hơi uống cạn rồi lau mép, sau đó Diệp Lăng Phi đứng dậy. Hắn không cần phải nói với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi trực tiếp lái xe đi ra khỏi biệt thự, hắn muốn đến thăm Chu Hân Mính. Khi sắp đến trước cổng bệnh viện, hắn nhìn thấy đằng trước có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ trước cổng bệnh viện. Lúc Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cổng bệnh viện, hắn thấy biển số của chiếc xe này là của tỉnh thành, không phải xe ở thành phố Vọng Hải, phát hiện ra chuyện đó trong lòng hắn khẽ động. Diệp Lăng Phi nhớ mang máng hình như lần trước mình đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen này rồi thì phải, chỉ là lúc ấy hắn không để ý, bây giờ lại nhìn thấy chiếc xe này, Diệp Lăng Phi không thể không suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc thì chiếc xe này có quan hệ gì với Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cổng bệnh viện, sau khi xuống xe, hắn không đi thẳng vào trong bệnh viện mà đi về phía chiếc xe con kia. Ngồi trên ghế lái của chiếc xe là một người đàn ông khoảng chừng 25, 26 tuổi, Diệp Lăng Phi không nhận ra người đó, nhưng khi người đàn ông đó trông thấy Diệp Lăng Phi, lại vô ý thức quay mặt sang chỗ khác, cầm lấy một điếu thuốc lá, dường như là sợ Diệp Lăng Phi trông thấy hắn. Phản ứng của người đàn ông này rất khác thường, trái lại khiến Diệp Lăng Phi nổi lòng nghi ngờ. Diệp Lăng Phi gõ gõ vào cửa kính xe, người đàn ông ngồi trong xe rất không tình nguyện hạ cửa kính xe xuống, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Anh có chuyện gì vậy?

- Chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?

Vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, người đàn ông đó lập tức lắc đầu thật mạnh, đáp:

- Làm sao tôi có thể quen anh được, tôi không phải là người ở đây!

- Thế thì lạ nhỉ, sao tôi cứ cảm thấy trông anh rất quen, anh tên là gì, có khi chúng ta quen nhau đấy!

Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi còn tự ý mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ lái. Hành động này của Diệp Lăng Phi càng khiến cho người đàn ông kia khẩn trương hơn, trong anh ta nói:

- Cái anh này hay thật đó nhỉ, tôi không hề quen biết anh, sao anh lại tự tiện ngồi vào xe của tôi vậy? Nếu anh không xuống xe ngay lập tức, tôi sẽ khách khí với anh nữa đâu!

- Không khách khí?

Diệp Lăng Phi chẳng có chút gì lo lắng cả, trái lại hắn còn lấy bao thuốc ra, sau khi châm một điếu hút, Diệp Lăng Phi phả khói vào mặt của tên kia, nói:

- Anh định không khách khí với tôi như thế nào vậy?

- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?

Người đàn ông đó nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta tháo dây an toàn ra, ném điếu thuốc lá ra khỏi cửa kính xe, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:

- Nếu anh còn tiếp tục làm càn như thế này, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát đó!

- Báo cảnh sát?

Diệp Lăng Phi cất tiếng cười ha hả, hắn nhìn người đó, chậm rãi nói:

- Anh biết tôi là ai, đúng vậy không?

- Không... Không phải vậy!

Người đàn ông đó bị Diệp Lăng Phi nói cho không biết phải trả lời như thế nào, giọng điệu nói chuyện không còn cứng rắn như trước nữa. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng của người đàn ông đó, trong lòng càng thêm chắc chắn, nhàn nhã hút thuốc lá, chậm rãi nói:

- Tôi nhớ là anh đã từng theo dõi tôi, thành thật khai báo đi, tại sao anh lại theo dõi tôi?

- Không có mà, tôi chưa bao giờ theo dõi anh cả!

Người đàn ông đó gần như ngay lập tức thốt lên phủ nhận, đúng lúc anh ta vừa nói ra câu này, chỉ thấy Chu Hồng Sâm trên người mặc âu phục, đang đi từ trong bệnh viện ra.