Chương 1561: Trả nợ (2)

Mặc dù ngoài miệng Lương An An đối với Diệp Lăng Phi không chút khách khí nhưng những lời này vẫn để lộ nội tâm của Lương An An, rất lương thiện, nhưng chỉ có điều ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Lương An An không muốn để lộ ra mà thôi.

Diệp Lăng Phi theo sau Lương An An đi vào tòa nhà, bên trong tối đen không hề có đèn.

Trong mắt người ngoài, Hong Kong là một thành phố lớn, nhà cao tầng san sát, là một mô hình của đô thị hiện đại nhưng dưới ánh hào quang đó Hong Kong vẫn còn ẩn chứa rất nhiều tòa nhà cũ nát từ những năm 90.

May mà đi theo sau Lương An An, Diệp Lăng Phi không phải lo lắng dưới chân, có lúc bước đi không tốt, Diệp Lăng Phi còn dang tay tóm lấy tay Lương An An, Lương An An lại không hề nói gì Diệp Lăng Phi, Dã Thú đi đằng sau luôn mồm kêu ca không hài lòng, vì trong tòa nhà tối mịt, Dã Thú mấy lần bị bước hụt, miêng kêu ca ầm mĩ, cuối cùng Dã Thú còn trách Dã Lang, Dã Thú cho rằng, Dã Lang không chịu bỏ tiền tu sửa chỗ này hay sao? Đến tầng bốn, tay phải Lương An An gõ vào cửa phòng trộm, vừa gõ cửa thì có một người đàn ông thò ra, gã đàn ông đó trên cổ đeo một sợi dây chuyền to, để đầu bằng, trên ngực có hình săm.

Vừa nhìn thấy gã đàn ông đó, thì biết ngày không phải là một người đàng hoàng, Lương An An dường như rất quen biết với gã đàn ông đó, cô ta vừa nhìn thấy gã liền lạnh lùng nói:

- Tại sao mỗi lần đều là anh, lẽ nào anh không biết chúng tôi không có quan hệ gì với con người cờ bạc đó sao?

- Tôi cũng không muốn phải đến, nhưng không còn cách nào khác, ông ta lại nợ tiền ở sòng bạc chúng tôi, cô biết đấy đó là cơm ăn của chúng tôi, không còn cách nào khác.

Gã đàn ông đó bộ dạng rất cao lớn, vạm vỡ nhưng khi nói chuyện tỏ ra rất khách khí.

Điều này khiến Diệp Lăng Phi cho rằng bây giờ những kẻ đi đòi nợ cũng học được một chút lễ nghĩa, nhưng hắn đâu biết rằng chỉ là gã đàn ông này đã từng đến đòi nợ rất nhiều lần, có qua lại với Lương An An nhiều lần nên cách nói chuyện mới khách khí như vậy nếu là người khác thì lúc này sớm đã ép đòi tiền rồi.

Lương An An đi vào, Diệp Lăng Phi và Dã Thú cũng theo sau đi vào.

Trong nhà Lương An An có hai gian phòng, phòng không được rộng lắm, ở ngoài phòng khách còn có bốn năm gã đàn ông săm trổ đầy người, bọn họ ngồi trong phòng khách, không đập đồ đạc cũng không chửi bới, rất yên tĩnh.

Một người phụ nữ khoảng bốn năm bốn sáu tuổi, đeo một chiếc tạp dề, đang rót nước mời những gã kia, miệng còn nói những lời rất khách khí.

Khi Lương An An quay về, bà ta mới thở dài nhẹ nhõm vội vàng đi đến trước mặt Lương An An nói:

- An An, chị gái con không ở đây, con xem nên làm thế nào, chúng ta không thể cứ thế này mãi, lão bố cờ bạc đó của con thật sự ép người ta vào đường cùng mà, mẹ thật sự nghĩ ông ta đã thay đổi những mỗi lần đều như vậy.

- Mẹ, mẹ không cần lo lắng, mặc dù chị con không ở nhà nhưng không phải con có ở nhà sao, chuyện này cứ để con giải quyết.

Lương An An an ủi mẹ cô ta rồi quay người lại nói với Diệp Lăng Phi và Dã Thú:

- Đừng quên chuyện hai người đã hứa với tôi, bây giờ là lúc hai người làm việc.

Khẩu khí Lương An An nói với Diệp Lăng Phi và Dã Thú giống như ra lệnh, kiểu nói đó khiến Dã Thú có phần không thoải mái, gã không thích nhất là kiểu một cô gái như Lương An An đứng trước mặt gã ra lệnh, này nọ.

Nhưng Dã Thú và Diệp Lăng Phi trước đó đã đồng ý với Lương An An nên cũng không tính toán nữa.

Mẹ của Lương An An không hề biết Diệp Lăng Phi và Dã Thú, bà ta nghe khẩu khí của con gái mình thì hai người đàn ông nay dường như rất nghe lời con gái bà ta, lúc này cần nhất chính là đàn ông hơn nữa là những người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng, không cần nghi ngờ gì, hai người đàn ông trước mặt chính là loại như thế.

Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt gã đàn ông to cao kia, tay phải của hắn giơ lên, vỗ vai gã đàn ông kia nói:

- Ra bên ngoài nói chuyện thế nào?

Bốn năm gã đàn ông ngồi trong phòng khách thấy Diệp Lăng Phi làm vậy, lập tức đứng hết lên, bộ dạng như muốn xông đến dạy cho Diệp Lăng Phi một bài học nhưng gã đàn ông to lớn kia xua tay nói với Diệp Lăng Phi:

- Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Nói rồi, gã đi trước ra cửa nói với Diệp Lăng Phi: Tôi quên mất không hỏi nên xưng hô với anh như thế nào?

- Họ Diệp.

- Diệp tiên sinh, xin mời!

Gã đàn ông to cao nói rồi mở cửa, Diệp Lăng Phi đi ra ngoài trước, ngay sau đó gã to cao cũng đi ra.

“Bằng” một tiếng, cánh cửa khép lại.

Mẹ Lương An An nhìn thấy Diệp Lăng Phi và gã to cao kia ra ngoài, bà ta khẽ nói:

- An An, người đó là ai, có đáng tin không?

- Mẹ, mẹ cứ yên tâm, mẹ không cần phải lo lắng chuyện ở đây. Mẹ, mẹ đi vào trong phòng trước đi, đợi con giải quyết xong mọi chuyện ở đây hãy ra.

Trong lúc mẹ Lương An An đi vào phòng, Lương An An lại nói thêm một câu:

- Ồ, mẹ, lúc con quay về đã mắng cho mụ đàn bà thối đó một trận rồi ạ.

- An An, con đừng mắng người ta, cô ta cũng không dễ dàng gì...

Mẹ của Lương An An còn chưa nói hết câu thì đã bị Lương An An cắt ngang nói:

- Mẹ, con biết rồi, mẹ không cần lo lắng mau đi vào phòng đi ạ.

Nói rồi, Lương An An đẩy mẹ cô ta đi vào phòng.

Những người còn lại trong phòng khách, không ai nói gì, những gã đàn ông kia ngồi yên một bên, mắt nhìn Dã Thú và Lương An An, Dã Thú cũng nhìn một lượt bọn họ, con Lương An An thì nhìn bên phải rồi lại bên trái, những chuyện thế này thường là người chị cảnh sát của cô ta giải quyết cô ta không cần lo lắng nhưng bây giờ chị cô ta không ở đây, chuyện này phải do Lương An An giải quyết.

Ở ngoài cửa phòng, Diệp Lăng Phi và gã đàn ông to cao đứng trước cửa, Diệp Lăng Phi lấy thuốc ra, đưa cho gã to cao một điếu, tự mình cầm một điếu. Mặc dù gã to cao kia diện mạo dũng mãnh, nhưng hành vi cũng được coi là lịch sự, gã lấy bật lửa ra, châm thuốc cho Diệp Lăng Phi trước rồi mới châm cho mình.

- Xưng hô với anh thế nào?

Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc xong, hắn hỏi tên gã đàn ông to cao kia.

Gã đàn ông kia nói:

- Tôi tên là Trần Bưu, mọi người đều gọi tôi là Trần Tử, tôi là người chuyên đi đòi nợ, kiếm miếng ăn.

- Trần Bưu phải không, thế này đi, anh nói cho tôi biết cần bao nhiêu tiền mới có thể thanh toán hết khoản nợ, số tiền này tôi trả nhưng tôi có một yêu cầu, lần sau các anh không được đến đây đòi nợ nữa, ban nãy không phải anh cũng nghe rồi sao, bọn họ không có liên quan gì với gã cờ bạc đó nữa, không cần thiết phải trả nợ thay cho ông ta, anh nói có đúng không?

Trần Bưu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, gã ta hơi cau mày nói:

- Theo lý mà nói những lời này tôi không nên nói nhưng tôi cứ nói riêng với anh, tôi đến đây đòi nợ không phải một lần hai lần, chúng tôi cũng biết món nợ của lão cờ bạc kia không nên đến đây đòi nhưng ban nãy tôi đã nói rồi, chúng tôi cũng phải ăn cơm, tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ tôi, việc ở đây tôi không quyết định được nhưng có câu nói rất hay, người hiền bị ăn hiếp, tôi nghĩ chính là đạo lý đó.

Trần Bưu đã nói đến mức đó, trong lòng Diệp Lăng Phi đã hiểu rút cuộc chuyện là thế nào hắn nói:

- Tôi hiểu rồi, Trần Bưu, anh nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, lần này tôi thanh toán.

- Sáu vạn tám.

Diệp Lăng Phi còn tưởng là nợ bao nhiêu tiền. Với Diệp Lăng Phi, ít nhất cũng phải vài chục vạn, người ta đều nói sòng bạc ở Hong Kong đen tối nhưng không ngờ cũng chỉ có mấy vạn, lại còn là cảng tệ.

Diệp Lăng Phi không cần suy nghĩ lập tức đồng ý ngay:

- Được, ngày mai tôi sẽ trả cho anh.

Trần Bưu hơi trầm ngâm suy nghĩ, Trần Bưu cho rằng những lời người đàn ông này nói nhất định không đáng tin, nhưng Trần Bưu lại nghĩ, cứ đợi ngày mai được rồi, nếu ngày mai không lấy được tiền lại có thể tiếp tục đến đây, cũng không vội gì một ngày, nghĩ đến đây, Trần Bưu bèn đồng ý.