Diệp Lăng Phi thật sự không biết bên trong lại có nhiều chuyện đến vậy, Diệp Lăng Phi nghĩ, lúc đầu tình cảm giữa Dã Lang và Lương Ngọc có khúc mắc chẳng qua chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa hai người, chứ không có chuyện gì khác nhưng từ lời của Lương An An, Diệp Lăng Phi mới biết những chuyện mà trước đây hắn chưa từng biết.
Bây giờ thấy Trương Trí Dương con người này không đơn giản, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, gã phụ trách vụ án của Dã Lang, hơn nữa con yêu cầu Lương Ngọc hỗ trợ điều tra, Diệp Lăng Phi thấy trong chuyện này ẩn giấu một âm mưu nguy hiểm.
Nhưng việc mà Diệp Lăng Phi muốn làm lúc này là nhét đầy bụng, bụng đói lắm rồi, từ này đến giờ Diệp Lăng Phi chỉ để ý nói chuyện với Lương An An, lúc này bụng hắn đói đến mức réo ầm ầm. Thức ăn ở Hong Kong Diệp Lăng Phi cũng coi như thích ứng, hắn không thích nhất là đồ ăn ở Thành Đô, cảm thấy đồ ăn ở đó quá cay.
Dã Thú uống rượu nhưng Diệp Lăng Phi không uống, Lương An An cũng không uống chỉ có Dã Thú ngồi uống rượu một mình.
Hong Kong được mệnh danh là thành phố không đêm, khi ba người ăn tối xong thì tời mới nhá nhem tối, đèn đường vẫn còn chưa sáng hết.
Chưa thể nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng của thành phố không đêm này, những điều này không nằm trong suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn cũng Lương An An và Dã Thú đi dạo trên đường phố Hong Kong. Diệp Lăng Phi cầm một chai nước lọc vừa mới mua uống ừng ức mấy hớp rồi đậy nắp chai lại nói:
- Anh thấy giá cả ở đây rẻ hơn nhiều so với ở Đại lục, ai bảo ở Đại lục giá cả rẻ chứ, anh thấy ở Hong Kong giá rẻ hơn, ở Đại lục chai nước lọc này ít nhất cũng phải một tệ rưỡi nhưng ở đây còn chưa đến một tệ, đây là đạo lý gì? Anh thấy anh nên đưa Tình Đình đến đây định cư, tốt hơn nhiều so với ở Vọng Hải...
Lương An An nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Anh có giống như người tự mình đi mua đồ không?
Nghe thấy Lương An An nói vậy, Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Tại sao tôi lại không giống chứ, Lương An An, cô nói xem, rút cuộc tôi có chỗ nào không giống chứ, cô nhìn quần áo tôi mặc đấy, không phải là đồ trên vạn tệ, tôi chỉ là một người dân bình thường thôi, không tiền không thế lực.
Lương An An cơ bản không tin câu nói của Diệp Lăng Phi, từ lời nói cử chỉ của Diệp Lăng Phi cô ta thấy Diệp Lăng Phi không giống một người dân bình thường.
Chỉ là Lương An An không cần thiết phải tranh luận vấn đề này với Diệp Lăng Phi.
Lương An An đi vài bước rồi đứng ở ven đường, phía trước là đèn đỏ, Lương An An đợi đèn xanh rồi mới đi qua.
Diệp Lăng Phi cũng đi tới, Lương An An nói:
- Sao anh cứ đi theo tôi vậy, tôi không phải đã nói hết những gì tôi biết với anh rồi đó sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi muốn đưa cô về nhà, lẽ nào như vậy cũng không được sao? Tôi đến Hong Kong còn chưa đến 24 giờ, rất muốn biết rõ một chút ở Hong Kong, Lương An An cô không phiền dẫn tôi đi chứ?
Lương An An nói một cách không khách khí:
- Tôi rất phiền. Bây giờ tôi cũng không biết anh rút cuộc có ý đồ gì, cứ cách xa anh một chút thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lẽ nào tôi lại khiến người ta thấy đáng ghét vậy sao? Lương An An cô có thấy thực ra tôi rất đẹp trai, lẽ nào cô không muốn đi dạo phố cùng một anh chàng đẹp trai?
Diệp Lăng Phi vừa nói vậy thì thấy Lương An An cười nói:
- Chú ơi, có phải chú bị tự kỉ không, lại còn đẹp trai nữa, tôi không thấy chú có gì đẹp cả.
Lương An An vừa nói xong thì chuông điện thoại của cô ta vang lên.
Buổi chiều điện thoại của cô tắt máy, lúc ăn cơm với Diệp Lăng Phi, Lương An An mới mở máy.
Lương An An lấy điện thoại ra vừa nhìn điện thoại thì là số ở nhà gọi đến, từ trong điện thoại vọng ra tiếng mẹ cô ta nói:
- An An, con mau về nhà đi, ở nhà... Ở nhà xảy ra chuyện rồi.
Lương An An kinh ngạc nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, có gì thì từ từ nói.
- Ban nãy có người đến nhà chúng ta gây chuyện, vẫn là lão bố cờ bạc của con gây nghiệt, bố con ở bên ngoài cờ bạc nợ tiền người ta, họ đến nhà chúng ta đòi tiền, mẹ đã nói với bọn họ rồi, mẹ và bố con đã ly hôn, không còn quan hệ gì hết nhưng bọn họ không tin, chị gái con không ở nhà, mẹ không biết phải làm thế nào...
Lương An An nghe mẹ cô ta nói xong, an ủi nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, bây giờ con sẽ về nhà.
Lương An An cúp điện thoại quay người nhìn Dã Thú và Diệp Lăng Phi ở phía sau nhất là nhìn bộ dạng của Dã Thú Lương An An nói:
- Các anh không phải muốn đến nhà tôi sao, vậy được bây giờ tôi sẽ dẫn các anh về nhà tôi nhưng tôi đã nói với các anh rồi nhà tôi xảy ra chuyện, các anh đến đó không được đứng nhìn không quản.
Diệp Lăng Phi phá lên cười, hắn nói:
- An An, có phải có kẻ đến nhà cô gây chuyện muốn chúng tôi đến đó đánh nhau, nếu là chuyện đó thì cô tìm đúng người rồi đấy, chúng tôi rất thích đánh nhau. Nhưng tôi có một điều kiện trước.
- Điều kiện gì?
- Tôi muốn cô giúp chúng tôi hẹn tên Trương Trí Dương gặp mặt, ban nãy không phải cô cũng nói rồi sao, chỉ có Trương Trí Dương mới biết tung tích của chị cô, vậy thì phiền cô hẹn gã ra, thế nào, điều kiện này không có gì hà khắc chứ?
Lương An An đồng ý một cách thoải mái, cô ta nói:
- Được! Chúng ta cứ quyết định như vậy đi, anh giúp tôi đuổi những tên đòi nợ đi, tôi sẽ giúp anh hẹn gặp tên khốn Trương Trí Dương.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra muốn cũng Lương An An đập tay nhưng Lương An An không cho Diệp Lăng Phi có cơ hội, cô ta dang tay gọi một chiếc taxi lên xe.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú ngồi ở phía sau tắc xi, Lương An An nói địa chỉ với tài xế xong, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện.
Diệp thoại kết nói xong, khẩu khí của Lương An An tỏ ra rất không khách khí, lạnh lùng nói:
- Tôi muốn tìm bố tôi, bà mau gọi ông ấy ra đây... Cái gì, không ở chỗ bà, bà thật sự nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba hay sao, bố tôi không ở chỗ bà thì còn ở đâu, tôi chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như bà, bà quyến rũ bố tôi, bây giờ ông ấy nợ tiền cờ bạc lại còn tìm đến nhà chúng tôi đòi, tôi nói cho bà biết, đừng nên cho rằng chúng tôi dễ bị bắt nạt, cho dù chị gái tôi không ra mặt, tôi cũng sẽ ra mặt...
Lương An An còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Lương An An tức giận, cô ta mắng:
- Mụ đàn bà thối, dám cúp điện thoại của tôi.
Nói rồi, cô ta lại gọi điện thoại, Diệp Lăng Phi và Dã Thú ngồi đằng sau, hai người nhìn nhau không nói gì nhưng trong lòng đều biết rõ, bọn họ không ngờ một cô gái đơn thuần như Lương An An cũng có lúc chua ngoa đến thế, còn chửi người khác thật là không giống với vẻ đơn thuần bên ngoài.
Nhớ đến chị của Lương An An, Diệp Lăng Phi không nhịn được nói:
- Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Xe taxi đỗ lại trước một khu nhà xây từ những năm 90, đây chính là nhà của Lương An An.
Diệp Lăng Phi xuống xe, dẵm ngay vào vũng nước bẩn dưới đất, Diệp Lăng Phi kêu lên một tiếng, chiếc đèn tối om không nhìn rõ cái gì dưới đất.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, Lương Ngọc làm cảnh sát ít nhiều gì cũng có thu nhập, không nên sống ở một nơi như thế này, cho dù Lương Ngọc không có tiền nhưng Dã Lang có tiền lẽ nào Dã Lang lại keo kiệt đến mức có tý tiền cũng không chịu bỏ ra.
Mặc dù giá nhà phổ thông ở Hông Kong là vài vạn một met vuong nhưng Hông Kong tấc đất tấc vàng, giá nhà đất vẫn được coi là hợp lý, phải biết mức lương bình quân ở Hong Kong cao hơn trong đại lục mấy lần, lương của cảnh sát Hong Kong mỗi tháng trên cả vạn, lương cảnh sát trong đại lục chỉ có hai ba ngàn, đương nhiên nếu tính cả thu nhập đen thì không nói làm gì.
Mua một căn hộ chẳng qua chỉ có một hai vạn cảng tệ, Dã Lang bỏ ra chút tiền không tốn sức nhưng Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao Dã Lang không mua nhà.
Đương nhiên, điều này không quan trọng.
Diệp Lăng Phi vừa kêu lên thì nghe thấy Lương An An nói:
- Anh kêu cái gì, anh còn kêu nữa có người sẽ đi báo cảnh sát đấy, anh không biết người ở đây thích nhất là báo cảnh sát sao?
- Điều này đương nhiên tôi biết, cảnh sát Hong Kong là người tiêu tiền thuế, bọn họ không chạy qua chạy lại thì thì làm sao xứng đáng với tiền lương được nhưng trường hợp này ở đại lục thì lại khác, nếu cô dám gọi cảnh sát một cách lung tung, thì cô sẽ đen đủi. Tóm lại cảnh sát đại lục và cảnh sát Hong Kong không giống nhau.
Lương An An không để ý những gì Diệp Lăng Phi nói, cô ta đi về phía tòa nhà, miệng dặn dò:
- Cẩn thận một chút, phía trước có nước đấy, cũng không biết nhà nào bị dò nước, sửa không biết bao nhiêu lần rồi.