Diệp Lăng Phi nói với Liêu Tiểu Hồng là trong tay của hắn có thứ đồ mà Chu Ba để lại, Liêu Tiểu Hồng nghe vậy thì biến sắc, lập tức đổi giọng hỏi:
- Chồng tôi để lại cho anh thứ gì?
Từ phản ứng của Liêu Tiểu Hồng có thể thấy, trong lòng cô ta cũng rất muốn biết rốt cuộc Chu Ba đã để lại thứ gì. Bởi vì chuyện của Chu Ba, Liêu Tiểu Hồng bây giờ căn bản không có cách nào rời khỏi thành phố Vọng Hải, hôm nay, cô ta tới đài truyền hình cũng là vì xin nghỉ phép. Diệp Lăng Phi đến rất đúng dịp, nếu như chỉ chậm thêm chút nữa, Liêu Tiểu Hồng xin nghỉ phép xong sẽ lập tức rời khỏi đài truyền hình. Những gì mà Diệp Lăng Phi nói nhanh chóng thu hút sự chú ý của Liêu Tiểu Hồng, Liêu Tiểu Hồng còn chưa biết Diệp Lăng Phi là ai, tuy Liêu Tiểu Hồng là MC của đài truyền hình, nhưng Diệp Lăng Phi cũng rất nhiều việc, thế cho nên khi mới nhìn lần đầu tiên cô ta không nhận ra, người đàn ông trước mặt cô ta lúc này chính là chồng của nữ giám đốc xinh đẹp nổi danh ở thành phố Vọng Hải Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi liếc nhìn xung quanh, sau đó hắn nói:
- Liêu Tiểu Hồng, chi bằng chúng ta tìm một chỗ kín đáo để nói chuyện, có mấy lời tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc bí mật thì tốt hơn!
- Bí mật à?
Liêu Tiểu Hồng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta cau mày, ngay sau đó, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Vậy cũng tốt, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi!
Ở mặt bên của đại sảnh tầng một của đài truyền hình có một quán cà phê, quán cà phê này không bán cho người ngoài, chỉ chuyên môn phục vụ các nhân viên làm việc ở đài truyền hình. Liêu Tiểu Hồng dẫn Diệp Lăng Phi tới quán cà phê này, sau khi an vị, Liêu Tiểu Hồng trực tiếp hỏi:
- Nói đi, rốt cuộc trong tay anh có thứ gì?
Diệp Lăng Phi chậm rãi nhìn toàn cảnh của quán cà phê, không có ý muốn trả lời câu hỏi của Liêu Tiểu Hồng, Liêu Tiểu Hồng không nhịn được, nói:
- Anh bị làm sao vậy hả, chẳng phải anh nói muốn tìm một chỗ để nói chuyện riêng ư, bây giờ địa điểm cũng đã có rồi, tại sao anh lại không nói gì?
- Tôi đang suy nghĩ về cô!
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng quay mặt sang phía Liêu Tiểu Hồng, hắn nhìn vào mắt Liêu Tiểu Hồng, nói:
- Liêu Tiểu Hồng, trong lòng tôi vẫn còn có chuyện không được rõ, làm thế nào mà cô có thể giữ được sự bình tĩnh tĩnh tỉnh táo như vậy, phải biết rằng, chồng cô vừa mới qua đời, nhưng tôi không hề nhận ra được sự bi thương từ cô, điều này làm cho tôi thấy hết sức khó hiểu. Liêu Tiểu Hồng, không biết cô có thể giải thích cho tôi biết được không?
- Đó là chuyện của tôi, chẳng lẽ tôi có trách nhiệm phải nói với anh sao?
Liêu Tiểu Hồng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, nói:
- Hay là nói cho tôi biết chút chuyện của anh đi, tôi muốn biết rốt cuộc chồng tôi đã để lại thứ gì cho anh, tại sao anh ấy lại để lại những thứ đó cho anh?
Diệp Lăng Phi tựa lưng vào ghế, nhìn Liêu Tiểu Hồng, nói:
- Được rồi, vậy tôi nói thẳng cho cô biết cũng được!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy từ trên người ra chiếc chìa khóa mà Chu Ba để lại cho hắn cái, huơ lên trước mặt Liêu Tiểu Hồng một cái, nói:
- Cô nhìn thấy chưa, đây chính là thứ mà chồng cô đã để lại cho tôi, nói như thế nào đây nhỉ, tôi không biết rốt cuộc cái cái chìa khóa này là để làm gì, chẳng lẽ trong tay chồng có bảo bối gì đó, cố ý cất trong két sắt, sau đó...!
Diệp Lăng Phi không nói hết câu, nhưng chỉ từng đó đã là đủ rồi, Liêu Tiểu Hồng đã hoàn toàn bị những gì Diệp Lăng Phi nói thu hút. Liêu Tiểu Hồng vươn ra tay phải, định lấy cái chìa khóa trong tay Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi đã rụt tay về, không để cho Liêu Tiểu Hồng lấy cái chìa khóa đó đi. Liêu Tiểu Hồng sửng sốt, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, trong mắt lóe toát lên sự nghi ngờ, hỏi:
- Anh đây là có ý?
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói,
- Cái chìa khóa này bây giờ là của tôi, nếu cô muốn lấy cái chìa khóa được này thì phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã, không biết là cô có hiểu ý tôi không vậy?
Liêu Tiểu Hồng vừa nghe Diệp Lăng Phi nói với mình như vậy, cô ta hừ lạnh bảo:
- Tôi nghĩ anh lầm rồi, đây là đồ của chồng tôi, nói cách khác đây là thứ thuộc về của tôi, anh không có qyền cầm thứ đồ của tôi để uy hiếp tôi, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng anh làm như vậy là phạm pháp sao?
- Phạm pháp à?
Diệp Lăng Phi nghe Liêu Tiểu Hồng nói những lời này giống như là nghe được một câu chuyện cười vô cùng buồn cười, chỉ thấy hăn hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó bật cười. Tiếng cười của Diệp Lăng Phi tuy không quá lớn, nhưng ở trong quán cà phê rất yên tĩnh, tiếng cười đó của Diệp Lăng Phi lại khá lớn, lập tức có mấy người nhìn về chỗ Diệp Lăng Phi, Liêu Tiểu Hồng cúi đầu xuống, cô ta không muốn bị quá nhiều người chú ý đến.
- Liêu Tiểu Hồng à, những gì cô vừa mới nói quả thật là rất khôi hài!
Diệp Lăng Phi nhìn Liêu Tiểu Hồng, hắn cười nói:
- Cô có biết không vậy, cô mà cũng nói đến chuyện phạm pháp trước mặt tôi kia à? Vậy tôi hỏi cô, chồng cô chết như thế nào, chẳng lẽ cô không biết sao?
- Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?
Khẩu khí của Liêu Tiểu Hồng rõ ràng đã yếu hẳn đi, dường như cô ta sợ bị người khác nghe được, Liêu Tiểu Hồng cố ý hạ thấp giọng xuống, Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với Liêu Tiểu Hồng, nghe Liêu Tiểu Hồng hỏi vậy, hắn cầm cái chìa khóa, ánh mắt tập trung vào cái chìa khóa đang đung đưa, đột nhiên, hắn nắm chặt chiếc chìa khóa, ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt Liêu Tiểu Hồng, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng tôi chẳng biết cái gì sao? Có muốn tôi kể lại cho cô nghe tình hình lúc đó như thế nào không, tôi tận mắt nhìn thấy chồng cô cả người toàn máu chết ở ngay trước mặt tôi, hơn nữa, trước khi chết anh còn nói với tôi mấy câu...!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn không nói gì thêm nữa, cất cái chìa khóa đi, làm bộ muốn đứng lên. Liêu Tiểu Hồng nào có thể để cho Diệp Lăng Phi rời đi dễ dàng như vậy, cô ta vừa nghe mấy lời Diệp Lăng Phi vừa nói, trong lòng đã cuống cuồng cả lên, cô ta không biết trước khi chết chồng cô ta đã nói cái gì, nhưng Liêu Tiểu Hồng cho rằng, bất kể chồng mình nói gì trước khi chết, những lời đó nhất định sẽ bất lợi đối với mình, nếu không thì người đàn ông này cũng sẽ không tìm đến mình.
- Anh nói đi, rốt cuộc anh có yêu cầu gì. Nếu như tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đáp ứng anh!
Liêu Tiểu Hồng vừa nói xong câu này, chỉ thấy Diệp Lăng Phi lại ngồi xuống, ánh mắt hắn mê đắm quét qua bộ ngực cao vút của Liêu Tiểu Hồng, nói thẳng:
- Nếu như tôi bảo cô lên giường với tôi, cô có đồng ý không?
Diệp Lăng Phi hỏi một cách rất trực tiếp trắng trợn, Liêu Tiểu Hồng không ngờ Diệp Lăng Phi nói chuyện một cách trắng trợn như thế, cô ta hơi sững sờ, dường như còn chưa lấy lại tinh thần. Rất nhanh, Liêu Tiểu Hồng hiểu ra, trên mặt cô ta không biểu lộ ra vẻ ngượng ngùng của tuyệt đại đa số những người phụ nữ khác khi nghe thấy câu hỏi này, ngược lại, vẻ mặt của Liêu Tiểu Hồng giống như là một sự thản nhiên dửng dưng, dường như cô ta đã không còn cảm thấy ngạc nhiên với những chuyện như thế này. Chuyện này cũng khó trách, những người phụ nữ như Liêu Tiểu Hồng, đã sớm quen với những quy củ này rồi, những thứ quy tắc ngầm ấy, ở trong mắt Liêu Tiểu Hồng cũng chỉ là đám mây trôi mà thôi. Vì vậy, khi nghe Diệp Lăng Phi hỏi cô ta câu đó, Liêu Tiểu Hồng chỉ cho là lại một người nữa muốn dùng quy tắc ngầm với cô, vì thế cô ta tỏ ra vô cùng lãnh đạm.
- Nếu như tôi đồng ý với anh, có phải là anh sẽ giao chiếc chìa khóa cho tôi không?
Liêu Tiểu Hồng nói xong, lại thấy Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười đó khiến cho Liêu Tiểu Hồng nhíu mày, Liêu Tiểu Hồng cảm thấy, người đàn ông trước mặt mình rất là cổ quái, khiến cho người ta không thể nào hiểu được, cô ta không biết rốt cuộc người đàn ông xa lạ này có chủ ý gì.
- Liêu Tiểu Hồng, vừa rồi tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy mà thôi!
Diệp Lăng Phi dựa người vào lưng ghế, hắn ghếch chân phải lên, nhìn Liêu Tiểu Hồng đang ngồi đối diện mình, cười nói:
- Tôi chẳng có tí hứng thú gì với cô cả, lại càng không có ý định dùng chuyện này để giao dịch. Liêu Tiểu Hồng, tôi muốn hợp tác với cô!
- Hợp tác ư?
Liêu Tiểu Hồng không hiểu, hỏi lại.
- Đúng vậy, cô kể lại cặn kẽ tư liệu của chồng cô ở tỉnh thành cho tôi biết, còn tôi sau khi lấy được thứ mình cần sẽ cho cô một số tiền lớn. Dĩ nhiên, số tiền này không phải là của tôi, mà là Chu Ngọc Địch chi ra, tôi tin rằng cô không xa lạ gì với hội sở giải trí Đại Phú Quý chứ!
- Anh...!
Liêu Tiểu Hồng chỉ nói được một chữ “Anh”, cô ta không nói tiếp nữa. Khi Liêu Tiểu Hồng nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới hội sở giải trí Đại Phú Quý, cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng điều cô ta quan tâm lúc này không phải là chuyện đó, Liêu Tiểu Hồng nhìn Diệp Lăng Phi, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
- Tôi thấy cô cần thời gian để suy nghĩ cho kỹ!