Diệp Lăng Phi đi bảy tám bước trong nước biển rồi hắn dừng bước lại, xoay người lại và nói:
- Tình Đình, không phải là em muốn biết rốt cuộc người phụ nữ kia có quan hệ với anh như thế nào sao?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô gật đầu và nói:
- Ông xã, em quả thật muốn biết người phụ nữ kia rốt cuộc có quan hệ với anh như thế nào. Nhưng nếu như anh cảm thấy khó nói thì em sẽ không hỏi, em không muốn làm ông xã khó xử!
- Bà xã, không phải anh không muốn nói, mà anh chỉ không biết bắt đầu nói từ đâu!
Diệp Lăng Phi đứng trong nước biển, dang hai tay ra, đầu hắn ngước lên nhìn bầu trời ban đêm rồi mở miệng hét to một câu:
- A...!
Hắn hét lên một tiếng như vậy khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình căng thẳng, cô cảm giác Diệp Lăng Phi không muốn nói ra chuyện cũ. Bạch Tình Đình lần này đã lường trước không sai, Diệp Lăng Phi trong lòng thực sự có một số không muốn nói ra, chuyện quá khứ đó vẫn luôn là ẩn sâu trong lòng Diệp Lăng Phi, chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu được chuyện đó khiến người ta muốn quên nhưng lại khó mà có thể quên được.
Liêu Tiểu Hồng đang đứng trước cửa trạm xe lửa của thành phố Vọng Hải, cô ta cầm điện thoại trong tay đứng ở sân ga gọi điện thoại. Mắt và lông mày của cô ta rất sâu, cô mặc một chiếc áo nhung màu trắng và một cái quần dài màu trắng, đi đôi giày cao gót thủy tinh. Trên mặt cô ta hiện lên nụ cười và nói:
- Chồng em tối nay đáp xe lửa đến thành phố Vọng Hải, chuyến xe lửa này hơn mười phút đồng hồ nữa sẽ đến, em phải đợi chồng em, vâng, tối nay thì không được rồi...!
Liêu Tiểu Hồng đang nói chuyện nhưng không ngừng nhìn về cửa trạm xe lửa. Ở trước cửa trạm xe lửa có nhiều người đến đón, Liêu Tiểu Hồng vừa gọi điện thoại vừa nhìn về phía bên kia. Sau khi tắt máy thì Liêu Tiểu Hồng nói một câu lạnh lùng:
- Cái tên háo sắc này, đã già như vậy rồi mà dục vọng vẫn tràn trề, mới có mấy ngày thôi mà đã muốn mình phải theo hắn nữa rồi!
Liêu Tiểu Hồng vừa mắng vừa cầm lấy điện thoại bấm số gọi, lần này là cô gọi cho chồng cô, khi điện thoại được kết nối thì khẩu khí nói chuyện của Liêu Tiểu Hồng lúc này khác hắn khi nãy, dường như Liêu Tiểu Hồng đang trách chồng mình, cô ta nói:
- Chuyện này là sao, sao xe lửa vẫn chưa đến, không phải anh nói nửa tiếng nữa thì đến sao, bây giờ em ở ngoài đợi cũng đã hơn bốn mươi phút rồi, sao vẫn chưa đến vậy?
Bên trong điện thoại truyền lại tiếng nói của chồng cô ta:
- Tiểu Hồng, chuyến xe lửa này tối này đến chậm một tí, theo như thời gian trên xe thì đã vào trạm rồi nhưng lại bị trễ một tí. Tiểu Hồng, em đừng giận, em đợi một chút, xe lửa sắp đến rồi!
- Chu Ba, không phải là em đã nói anh rồi sao, ngồi máy bay đi, đừng đi tàu lửa, như vậy không tốt hơn sao. Anh cứ nói là anh sợ ngồi máy bay, chỉ muốn ngồi xe lửa, anh nhìn đi, anh ngồi xe lửa, chậm không nói còn trễ nữa!
Liêu Tiểu Hồng nói tới đây thì cô đột nhiên giống như là ý thức được chuyện gì, khẩu khí nói chuyện của cô lập tức thay đổi, cô nói:
- Bỏ đi, bỏ đi, anh đến đây cũng không dễ dàng, em đợi thêm tí nữa cũng được, khi nào anh đến thì gọi điện thoại cho em!
- Ừ! Ừ!
Chu Ba trả lời.
Liêu Tiểu Hồng vừa để di động xuống thì cô ta móc trên người ra một điếu thuốc và tìm một chỗ nào gần đó để hút thuốc. Liêu Tiểu Hồng dù sao cũng là nhân vật của công chúng, cô ta phải nghĩ đến tính ảnh hưởng đối với xã hội, không thể nào tùy tiện hút thuốc trước mặt mọi người giống như người bình thường được. Nhân vật của công chúng có rất nhiều phiền phức, bây giờ trong lòng Liêu Tiểu Hồng có rất nhiều phiền não. Bây giờ cô muốn cầm trong tay bảo bối tổ truyền từ tay chồng mình, chỉ cần cô có được vật đó thì không chỉ có được một số tiền lớn mà quan trọng là có thể vào được hội sở giải trí Đại Phú Quý. Dĩ nhiên, cái mà Liêu Tiểu Hồng coi trọng không chỉ là hội viên của hội sở Đại Phú Quý mà là mạng lưới liên lạc phía sau đó, phải biết rằng hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý cái tên này thoạt nhìn rất bình thường cũng không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế, hội sở tiêu khiển này rất không tầm thường, bên trong hoặc là quý nhân trên quan trường, hoặc là danh nhân trong giới kinh doanh, hoặc là các nhân vật lớn trong các lĩnh vực khác có thể ra vào nơi này, điều này không thể nghi ngờ rằng họ chính là có một mạng lưới quan hệ lớn. Điều mà Liêu Tiểu Hồng thiếu hụt đó chính là loại quan hệ mạng lưới này, bây giờ cô cũng có chút quan hệ với các quan viên chính phủ của thành phố Vọng Hải nhưng quan hệ phía sau không chắc chắn lắm, Liêu Tiểu Hồng tin rằng một khi mình xảy ra chuyện gì thì đảm bảo là những người có quan hệ với mình đều sẽ chạy trốn rất nhanh so với bất cứ ai.
Những người phụ nữ giống như Liêu Tiểu Hồng đều không ngốc, các cô cũng không phải là loại phụ nữ cam tâm tình nguyện vì người khác. Liêu Tiểu Hồng là một phụ nữ rất có dã tâm, cô ta không muốn chỉ yên vị làm phóng viên ở đài truyền hình thành phố Vọng Hải, như vậy thì quá bình thường, không đủ lớn, nếu nền tảng cô càng rộng và càng chắc mà muốn có nền tảng như vậy thì nhất định phải có người hỗ trợ phía sau, Liêu Tiểu Hồng đang tìm kiếm nhân vật như thế.
Đây cũng là lý do tại sao Liêu Tiểu Hồng nhất định phải khiến cho chồng mình đến, ngọc bội tổ truyền đó đang ở chỗ chồng cô ta, còn nó rốt cuộc ở chỗ nào thì ngay cả Liêu Tiểu Hồng cũng không biết. Đừng thấy Liêu Tiểu Hồng có vẻ rất mạnh mẽ như thế, chồng cũng rất sợ cô ta, nhưng trong chuyện ngọc bội thì chồng cô lại có vẻ rất kiên quyết. Liêu Tiểu Hồng và chồng cô ta đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ lúc bố chồng qua đời cô đã được nhìn thấy ngọc bội kia một lần còn ngoài ra vẫn chưa thể nào thấy nó lại. Liêu Tiểu Hồng cũng đã từng hỏi chồng cô nhưng chồng cô luôn nói ngọc bội kia không đáng giá nên không cần phải để ý tới do đó vẫn chưa nói cho Liêu Tiểu Hồng biết.
Liêu Tiểu Hồng lại vì chuyện công việc nên cũng không có tâm trạng mà hỏi. Cứ như vậy Liêu Tiểu Hồng quên mất chuyện này, nếu như không phải là đột nhiên cô nhận được điện thoại của quản lý Trác Việt ở hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý thì có lẽ Liêu Tiểu Hồng căn bản là sẽ không nhớ chuyện ngọc bội này đâu.
Miếng ngọc bội đó đã được Liêu Tiểu Hồng xem là cửa lớn để thực hiện lý tưởng của cô, chỉ cần có thể có được ngọc bội kia thì cô chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa lớn đó thì nó sẽ lập tức mở ra, đến lúc đó, cô sẽ có một cuộc sống giống như cô đã mong đợi. Liêu Tiểu Hồng đang suy nghĩ những chuyện này nên mới gấp gáp muốn lấy được ngọc bội trong tay chồng cô.
Nhưng Liêu Tiểu Hồng trong lòng cũng biết rõ muốn lấy được ngọc bội từ tay chồng cô cũng không phải là chuyện dễ dàng, cô cần phải nghĩ cách. Liêu Tiểu Hồng lúc này mới nghĩ đến cách để chồng mình đến thành phố Vọng Hải, mình ở trên giường thỏa mãn chồng mình, sau đó lại đùa giỡn một chút, chỉ có phụ nữ mới có thể biết được thủ đoạn này, để cho chồng mình cam tâm tình nguyện mà đem ngọc bội kia ra. Đây cũng là tính toán của Liêu Tiểu Hồng, vì vậy, Liêu Tiểu Hồng cố gắng khống chế tính tình của mình, không để cho chồng cô biết được mục đích thực sự của Liêu Tiểu Hồng.
Xe lửa chậm rãi tiến vào trạm, ở trong nước, xe lửa đến trễ là một điều rất bình thường, nếu bạn đi ra ngoài gặp phải chuyến xe lửa đến đúng giờ thì bạn phải nghĩ đến nguyên nhân gì đặc biệt. Máy bay đến muốn thì hành khách có thể suy nghĩ để công ty hàng không bồi thường cho một khoản nhất định nhưng đối với phương tiện đường sắt, dường như chưa hề nghe nói qua chuyện xe lửa trễ chuyến mà bồi thường lại cho hành khách, đây chính là Đại ca đường sắt, sẽ không dễ dàng mà bồi thường lại, đây chính là cái vốn hành nghề để lũng đoạn đất nước. Vốn mà càng mạnh thì cũng đáng thương cho hành khách, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại chịu đựng thôi.
Điện thoại của Liêu Tiểu Hồng vang lên, là điện thoại của Chu Ba gọi đến. Khi nãy Liêu Tiểu Hồng đã nói với Chu Ba, nếu như xe lửa vào trạm thì Chu Ba phải gọi điện thoại cho Liêu Tiểu Hồng. Liêu Tiểu Hồng nhận được điện thoại của Chu Ba thì cô trả lời:
- Rồi, rồi, em biết, bây giờ em qua đây!
Liêu Tiểu Hồng cúp điện thoại, cô ta khẽ cắn môi, tuy Liêu Tiểu Hồng có những toan tính không vừa lòng đối với chồng mình nhưng tình huống bây giờ như vậy, cô ta chỉ có thể chôn những cảm giác này trong lòng, sau khi lấy được ngọc bội thì hãy tính sổ với chồng mình sau.
Người phụ nữ Liêu Tiểu Hồng này thật không đơn giản, dã tâm của cô ta rất lớn, với tình huống này cô ta có dã tâm nhất định hy sinh gia đình. Chu Ba đến đây bản thân đã bị định đoạt số mệnh.