Chương 1401: Ngọc bội! (1)

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quyết định rời khỏi quán cà phê.. Bạch Tình Đình đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, khi Bạch Tình Đình vừa mới đi khỏi thì từ bên ngoài quán cà phê có một người phụ nữ đi đến. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đi tới thì hắn nhíu mày lại. Theo Diệp Lăng Phi thấy thì trên thế giới này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, hắn không nghĩ rằng có thể gặp Chu Ngọc Địch ở trong quán cà phê này.

Đi sau lưng Chu Ngọc Địch còn có hai người đàn ông nữa, nhưng đều không phải là Trác Việt mà Diệp Lăng Phi đã gặp ở hội sở giải trí Đại Phú Quý. Hai người đàn ông đi theo sau Chu Ngọc Địch thoạt nhìn giống như là hộ vệ của Chu Ngọc Địch, khi Chu Ngọc Địch đi vào, ánh mắt của cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, dường như Chu Ngọc Địch cũng có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô ta cất bước đi tới. Trong lòng Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ là vì sao Chu Ngọc Địch lại đến đây, sau khi hắn thấy Chu Ngọc Địch đi về phía hắn thì Diệp Lăng Phi tựa lưng vào thành ghế, đưa tay phải đến bên gạt tàn thuốc, khi Chu Ngọc Địch đi đến trước mặt hắn, hắn liền mồi một điếu thuốc.

Chu Ngọc Địch đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô ta không đợi Diệp Lăng Phi mở lời thì Chu Ngọc Địch đã đặt mông ngồi ở chỗ đối diện Diệp Lăng Phi. Cô gái phục vụ của quán cà phê này thấy Chu Ngọc Địch đi tới cô ta định đến hỏi Chu Ngọc Địch dùng gì nhưng cô vừa mới đi chưa đến mấy bước thì đã bị người đàn ông đi theo Chu Ngọc Địch cản lại, người phục vụ cũng biết được, cô nhìn thấy tình hình như vậy thì cũng không hỏi gì nhiều, vội vàng xoay người đi chỗ khác, cô lại đi đến tiền sảnh quán cà phê.

Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc, hắn nhìn Chu Ngọc Định đang ngồi đối diện. Chu Ngọc Địch trên người mặc một chiếc quần dài màu đen và phối với một chiếc áo khoác màu trắng, cổ không đeo nữ trang gì cả!

- Thật là trùng hợp đấy!

Chu Ngọc Địch mở lời trước tiên,

- Diệp Lăng Phi, tôi không thể nào ngờ được có thể gặp anh ở đây, xem ra hai người chúng ta rất có duyên đấy, bất kể là đi đến đâu cũng có thể gặp được nhau!

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ngọc Địch rồi cười nói:

- Chu Ngọc Địch, nhưng tôi lại không cho là như vậy, sao tôi cứ cảm thấy rằng cô đang đi theo tôi vậy, tôi đến chỗ nào thì cô đến chỗ đấy!

Diệp Lăng Phi vừa nói hắn vừa hút một hơi thuốc, hắn phun khói thuốc về phía mặt Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch vẫn không nhúc nhích, mặc cho khói thuốc phủ đầy gương mặt cô ta.

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ngọc Địch một cái rồi hắn nói:

- Chu Ngọc Địch cô nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?

- Diệp Lăng Phi, vừa rồi tôi đã nói với anh rồi, thật trùng hợp đấy, tôi chẳng qua là muốn đến đây uống trà chứ không có ý gì khác, hơn nữa tôi không ngờ có thể gặp anh ở chỗ này!

Chu Ngọc Địch nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng ngay sau đó cô nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi rồi nhẹ nhàng nói:

- Xem ra anh đang lãng mạn cùng bà xã của anh mà tôi lại vô tình quấy rầy hai người rồi!

Chu Ngọc Địch đang nói chuyện thì Bạch Tình Đình từ trong phòng vệ sinh đi ra. Khi cô vừa mới đi đến đại sảnh thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với một người phụ nữ khác mà sau lưng người phụ nữ kia còn có hai người đàn ông khôi ngô đứng sau nữa. Bạch Tình Đình nhíu mày, cô bước nhanh tới, khi Bạch Tình Đình vừa mới đi đến thì hai tên hộ vệ của Chu Ngọc Địch định ngăn Bạch Tình Đình lại, nhưng khi nghe Chu Ngọc Địch ho một tiếng thì hai gã hộ vệ kia đứng im không nhúc nhích.

- Bạch tổng tài, không ngờ có thể gặp cô ở chỗ này, nhìn khí chất cao quý của cô tôi cuối cùng mới hiểu được tại sao Diệp Lăng Phi lại ngoan ngoãn ở bên cạnh cô!

Chu Ngọc Địch đợi Bạch Tình Đình đi đến, cô nói với Bạch Tình Đình bằng giọng hơi khàn khàn. Bạch Tình Đình không nhận ra người phụ nữ Chu Ngọc Địch này, cô nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi bên cạnh theo bản năng. Cô nói với một giọng không hiểu:

- Ông xã, cô ấy là ai vậy?

- Chỉ là bạn cũ thôi!

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình trở lại thì hắn cũng đứng dậy, hắn không giải thích với Bạch Tình Đình một cách cặn kẽ người phụ nữ này là ai, hắn nói với Chu Ngọc Địch bằng một giọng nhàn nhạt:

- Tôi nghĩ giữa chúng ta tốt nhất không nên gặp lại lần nữa, giống như những lời cô đã nói lúc trước, cô bạn việc của cô, tôi làm việc của tôi, hai người chúng ta đều không can thiệp đến chuyện của nhau!

- Đương nhiên, đương nhiên!

Chu Ngọc Địch ngồi ở đó không nhúc nhích, cô nói giọng khàn khàn, nhàn nhạt:

- Diệp Lăng Phi, tôi đã nói với anh rồi, làn này tôi về không phải là vì anh, anh không cần lo lắng tôi sẽ như vậy với anh hay không?

- Hy vọng là như vậy!

Diệp Lăng Phi đặt nhẹ tay phải lên bên hông Bạch Tình Đình và nói:

- Tình Đình, chúng ta đi thôi!

Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau rời khỏi quán cà phê thì Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tình Đình khi ở trong quán cà phê đã muốn hỏi Diệp Lăng Phi rốt cuộc người phụ nữ kia là ai, nhưng cô lại không có cơ hội hỏi, bây giờ cô thấy Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm thì trong lòng cô có một sự nghi ngờ không giải thích được, cô không nhịn được hỏi:

- Ông xã, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai vậy?

- Tình Đình, chuyện này mà nói ra thì dài dòng lắm!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái hắn khẽ thở dài và nói:

- Như vậy đi, chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi một chút, anh có một số việc muốn nói cho em biết!

Chu Ngọc Địch khi thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rời khỏi quán cà phê thì cô ta trước tiên cũng không có hành động gì, cô lấy điện thoại di động ra và bấm số điện thoại của Trác Việt.

Khi điện thoại được kết nối thì từ bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trác Việt:

- Bà chủ, bà có dặn dò gì ạ?

- Người phụ nữ kia đã tới chưa?

Chu Ngọc Địch hỏi.

- Cô ta mới vừa gọi điện thoại đến nói cô ta đang đón chồng!

Trác Việt khẽ nói,

- Bà xã, chúng ta thật sự nhất định phải chờ như vậy sao, chúng ta đã xác định chính xác mục tiêu rồi, vì sao chúng ta không...!

Trác Việt vẫn chưa nói xong thì đã bị Chu Ngọc Địch ngắt lời:

- Trác Việt, anh chỉ cần làm theo lời tôi dặn dò là được, đừng nói với tôi những lời này, anh nhớ cho kỹ, anh biết càng ít thì càng an toàn đối với bản thân anh đấy!

Trác Việt vừa nghe thì vội vàng gật đầu nói:

- Bà chủ, tôi biết rồi!

- Ừ, biết là tốt rồi!

Chu Ngọc Địch nói tới đây, cô ta khẽ dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó hỏi:

- Chân Cơ vẫn còn đang ở trong hội sở sao?

- Đúng vậy!

Trác Việt nói,

- Tôi thấy bộ dạng của cô ấy dường như có hứng thú với hai chị em Thanh Nhi, bây giờ đang nói chuyện phiếm với hai chị em đó. Bà chủ, bà có muốn để hai người đó tránh xa Chân Cơ ra một chút không?

- Không cần đâu!

Chu Ngọc Địch nói một cách lạnh lùng chẳng thèm để ý đến,

- Do cô ta thôi, hai chị em Thanh nhi cũng không dễ trêu vào đâu, được rồi, nói nhiều như vậy là được rồi, bây giờ tôi đang ở ngoài, có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi!

- Dạ!

Chu Ngọc Địch nói chuyện điện thoại với Trác Việt xong thì cô ta đứng dậy cùng hai gã hộ vệ đó rời khỏi quán cà phê. Chu Ngọc Địch tối nay thực sự là muốn tìm một quán cà phê ngồi một chút, nhâm nhi cà phê. Nhưng không ngờ khi đến quán cà phê thì lại gặp phải Diệp Lăng Phi, điều này làm cho tâm tình Chu Ngọc Địch trở nên có chút không tốt, giữa cô ta và Diệp Lăng Phi dây dưa không rõ ràng, không thể dùng một câu hai câu là có thể nói ra được ân oán của hai người được.

Diệp Lăng Phi lại không cảm thấy như vậy, lần này sau khi gặp Chu Ngọc Địch ở thành phố Vọng Hải làm cho Diệp Lăng Phi trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, theo Diệp Lăng Phi thì Chu Ngọc Địch lần này xuất hiện ở thành phố Vọng Hải thì tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt, điều quan trọng nhất là Chu Ngọc Địch xuất hiện đột ngột như vậy khiến cho Diệp Lăng Phi nghĩ đến chuyện quá khứ, những chuyện này hắn vốn đã chôn chặt ở trong lòng, không muốn nhắc đến, nhưng bây giờ lại phải nghĩ đến.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lái xe đi đến bờ biển, Diệp Lăng Phi dừng xe ở bên bờ biển, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình bước xuống xe. Diệp Lăng Phi vừa nói với Bạch Tình Đình là muốn tìm một chỗ để nói chuyện một chút, thì hắn lái xe đến bờ biển. Buổi tối gió biển thổi trên thân thể làm cho người ta cảm giác rất lạnh lẽo. Bạch Tình Đình không chịu được hai tay cô ôm vòng xung quanh, Diệp Lăng Phi tay phải ôm thật chặc vùng eo của Bạch Tình Đình, hắn ôm Bạch Tình Đình vào lòng để Bạch Tình Đình có cảm giác ấm áp.

Diệp Lăng Phi không nói gì mà ôm Bạch Tình Đình đi đến bờ biển, hắn giẫm lên bãi cát mịn trên bờ biển, bên trong giày của Diệp Lăng Phi chảy ra không ít cát. Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi đến bờ biển cách nước biển khoảng chừng hai ba bước, hắn buông tay ra, hắn cởi giày ra, bước chân không vào trong nước biển. Diệp Lăng Phi làm như vậy khiến Bạch Tình Đình sợ hết hồn, Bạch Tình Đình đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi và hét:

- Ông xã, anh làm gì vậy?