Trong phòng tiệc khách sạn, Bạch Cảnh Sùng cầm ly rượu trên tay đứng bên cạnh Bạch Tình Đình cùng quan khách chạm cốc chúc mừng. Người đến bữa tiệc đều là những nhân vật có máu mặt ở Vọng Hải, trong đó có không ít nghệ sĩ nổi tiếng trong giới nghệ thuật.
Khi Bạch Tình Đình để điện thoại xuống, Bạch Cảnh Sùng bèn hỏi: Tình Đình, Tiểu Diệp khoảng khi nào sẽ đến?
Bạch Tình Đình tay cầm cốc rượu, nói: Chắc cũng phải một lúc nữa, anh ấy lái xe đến phải mất một ít thời gian “Bạch Tình Đình nhấp một ngụm rượu nhỏ, rồi nheo mắt nhìn về phía người đàn ông có tuổi mặc complet xanh đứng cách cô ta không xa khẽ nói: Bố, chú Nhiếp kia hình như không phải là người làm ăn đàng hoàng” Bạch Cảnh Sùng nghe Bạch Tình Đình nói vậy ông ta khẽ nói: Tình Đình, đừng nói linh tinh, thân thế của ông ta rất ghê gớm đấy, nhân vật không thường mới dám gây chuyện với ông ta
Bạch Tình Đình nghe đến đây đột nhiên cười nói: Bố con biết người quen biết cũ của bố rất nhiều, quan hệ cũng lắm, nhưng những quan hệ đó chẳng có quan hệ gì đến con cả, ông ta không định mở rộng ra bên ngoài mà chỉ phát triển ở Vọng Hải. Ý định của ông ta là muốn xây dựng Vọng Hải trở thành...” Khi Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng đang nói chuyện với nhau thì lão đàn ông kia đã cầm ly rượu cùng với một gã thanh niên ngoài ba mươi tuổi quần áo chỉnh tề đi tới.
Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cửa nhà hàng mà Bạch Tình Đình nói rồi đỗ xe lại. Diệp Lăng Phi cũng không về nhà thay vest gì cả, vẫn là bộ quần áo hôm nay mặc, khi Diệp Lăng Phi xuống xe, vốn định tay không đi vào. Hắn đã mở cửa xe rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại Diệp Lăng Phi lại lấy con dao gấp của hắn nhét vào người. Diệp Lăng Phi thấy, trước mắt trị an ở thành phố Vọng Hải không hề tốt, mang theo vũ khí bên người cũng không có gì sai, hơn nữa mang theo dao gấp cũng không lỗ liễu như mang súng. Nếu ai đó có nhìn thấy Diệp Lăng Phi mang theo dao trên người cũng không khiến họ khiếp sợ. Đó là dự định của Diệp Lăng Phi, hắn nhét con dao gấp vào người rồi xuống xe.
Sau khi Diệp Lăng Phi đi vào khách sạn, hắn cầm điện thoại trên tay gọi cho Bạch Tình Đình, trong điện thoại Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình rằng hắn đã đến khách sạn rồi, bảo Bạch Tình Đình ra cửa đón hắn. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện điện thoại với nhau xong, hắn vừa mới đi đến cửa cầu thang máy thì chuông điện thoại vang lên, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra vừa nhìn thì là Mộ Biến gọi đến. Diệp Lăng Phi thấy Mộ Biến gọi điện đến hắn hơi ngần ngừ sau đó mới nghe điện thoại.
“Mộ Biến, có chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Phi nghe điện thoại hỏi.
“Lẽ nào không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho anh sao?” Từ trong điện thoại vọng ra tiếng cười của Mộ Biến, đường như tâm trạng của Mộ Biến rất tốt. Diệp Lăng Phi nghe Mộ Biến nói câu đó xong bèn nói: Bộ Biến, ở đây tôi đang có việc, nếu không có chuyện gì thì đợi khi nào có thời gian tôi sẽ gọi điện cho cô?
“Anh sẽ gọi điện cho tôi?” Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta lạnh lùng nói: Thôi đi, anh sẽ không gọi điện cho tôi đâu, tôi tin anh sẽ không gọi điện cho tôi, anh nói thế chẳng qua chỉ là chiếu lệ cho có với tôi mà thôi, Diệp Lăng Phi, chiều ngày mai người bên phía Bắc Kinh phái tới sẽ đến Vọng Hải, tôi sẽ quay về Bắc Kinh, sau này có lẽ chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa rồi.
Diệp Lăng Phi đi vào trong thang máy. Hắn nghe thấy Mộ Biến nói vậy xong bèn nói: Như thế không phải càng tốt sao, Mộ Biến, lẽ nào cô muốn chào tôi? Tôi nói cho cô biết, con người tôi có phần thay đồi thất thường, mặc dù bây giờ tôi như thế này nhưng tôi không đảm bảo sau này sẽ biến thành như thế nào. Vì vậy, tôi thấy cô ít tiếp xúc với tôi thì tốt hơn.
“Diệp Lăng Phi, anh nói không tiếp xúc với anh là thật sự không tiếp xúc à?” Mộ Biến lạnh lùng nói: Tôi nhắc trước với anh một tiếng, nếu sau này tôi phát hiện anh lừa dối tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu, tôi sẽ tìm anh tính sổ” Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nghe Mộ Biến nói, khi thang máy lên đến trên lầu. Diệp Lăng Phi nói: Mộ Biến, được rồi, tôi đến nơi rồi. Tôi không thể không cúp điện thoại, Mộ Biến tôi chưa hề nói chúng ta không thể làm bạn bè. Nếu cô muốn kết bạn với tôi, đương nhiên có thể gọi điện liên lạc với tôi, đương nhiên tôi nói trước với cô là chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi.
“Anh cho rằng anh là ai?” Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta không phục nói: Anh không phải cho rằng tôi thích anh đấy chứ, Diệp Lăng Phi, anh đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ không thích người đàn ông như anh đâu”.
“Tôi đâu có nói cô sẽ thích tôi” Trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện với Mộ Biến, cửa thang máy đã mở ra, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình mặc chiếc váy đen đang đứng trước cửa thang máy. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói: Mộ Biến, tôi phải gặp vợ tôi, hôm nay có việc. Được rồi, cô tiễn Hoàng Việt đi trước đi”
“Sợ bà xã à?” Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta cười nói: Tôi sớm đã biết anh là một tên đàn ông sợ vợ, được rồi. Tôi không nói nhiều với anh nữa, anh cứ dỗ dành vợ anh đi, đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì lại trách tôi “Mộ Biến nói đến đây đột nhiên khẽ nói: Diệp Lăng Phi, tôi thật sự không hiểu anh”
Mộ Biến nói xong liền cúp máy. Khi Diệp Lăng Phi nghe Mộ Biến nói câu đó, lúc đầu hơi sửng sốt nhưng sau đó bèn lắc đầu cười, buông điện thoại xuống, miệng thì thầm: Tôi cũng không để cô nhìn rõ tôi”
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi thang máy tươi cười dang hai tay về phía Bạch Tình Đình đang đi tới. Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, Bạch Tình Đình bèn khẽ nói: Ông xã, anh làm gì vậy, cứ như chúng ta lâu lắm rồi mới gặp nhau vậy.
Diệp Lăng Phi buông hai tay ra, hắn nhìn Bạch Tình Đình một lượt nói: Bà xã, ai bảo em quá đẹp chứ, ngay cả đến anh cũng bị em mê hoặc rồi, anh...” Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây bèn thấy Bạch Tình Đình chủ động hôn Diệp Lăng Phi một cái. Bạch Tình Đình hôn Diệp Lăng Phi xong, hai má cô ta hơi ửng hồng, cô ta khoác tay Diệp Lăng Phi nói: Ông xã, đi thôi, bố còn đang ở trong đợi chúng ta đấy.
Môi Diệp Lăng Phi vẫn còn lưu lại hương thơm của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, trên mặt hắn hiện lên nụ cười rạng rỡ nói: Tình Đình, em không sợ bị người khác nhìn thấy à, ở đây là trong nhà hàng, ban nãy em làm như vậy, một khi bị phóng viên chụp được, thì không phải sẽ bị lên trang đầu các báo hay sao?
Bạch Tình Đình không hề tỏ ra lo lắng, cô ta khoác tay Diệp Lăng Phi đi vào phòng tiệc, vừa đi vừa nói: Ông xã, chuyện này có gì phải lo lắng chứ, anh là chồng của em, ở đây hôn chồng của mình thì có gì chứ, cho dù những phóng viên kia muốn kiếm chuyện thì những loại tin tức này cũng không lên trang đầu được, em có gì phải lo chứ, em còn không sợ, lẽ nào anh sợ sao?” “Bà xã, nói thì là như vậy, nhưng...” Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu thì đã bị Bạch Tình Đình cắt ngang nói: Ông xã, anh đừng nhưng nhị gì nữa, ồ, ông xã, anh đã ăn cơm chưa?
“Anh đâu đã ăn gì” Diệp Lăng Phi trách móc nói: Còn không phải tại em sao, anh vốn định ở nhà ăn cơm, nhưng không nghờ phải đến đây dự tiệc, anh chưa được ăn cái gì vào bụng cả “Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta tỏ ra rất áy náy, day dứt, có ý xin lỗi nói: Ông xã, xin lỗi anh, chuyện này em cũng không ngờ lại diễn ra như vậy. Bố cứ kiên quyết muốn anh tới tham gia bữa tiệc, em đã nói với bố rồi nhưng bố cứ kiên quyết, em cũng không còn cách nào khác. Ở đó có đồ ăn tự phục vụ, ông xã, khi vào anh ăn nhiều một chút”
“Cái đó là đương nhiên rồi, anh nhất định phải ăn nhiều một chút” Diệp Lăng Phi nói rồi để tay vào bụng ý để Bạch Tình Đình nhìn: Bà xã, bụng anh đang rất đói rồi.
“Ông xã, em biết rồi” Bạch Tình Đình khẽ nói: Lát nữa vào đó, anh không cần để ý những chuyện khác, cứ ăn no là được rồi”
“Ừ, như thế còn được” Diệp Lăng Phi xoa bụng nói: Anh cũng chỉ muốn ăn, còn những người bạn thương nhân gì đó của nhạc phụ, thì không cần giới thiệu với anh, cho dù có giới thiệu với anh, anh cũng không muốn quen biết, bà xã, đến lúc đó em phải đến chặn lại đấy. Tối hôm nay, em là ngôi sao chói sáng. Còn anh chỉ là đi cùng bà xã thôi.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện vừa đi vào phòng tiệc.
Đúng lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa bước vào phòng tiệc thì ở bãi đỗ xe của nhà hàng đó có một người đàn ông da vàng, nhìn bộ dạng khoảng hai ba hai tư tuổi, kẻ đó luôn quan sát xung quanh nhà hàng, lúc này, gã cầm điện thoại gọi điện.
“Chỉ huy, ở đây mọi thứ đều yên tĩnh, em thấy hẳn là không có vấn đề gì đâu” Gã đàn ông da vàng đó nói bằng tiếng anh rất lưu loát: Chúng ta có thể triển khai hành động.
Trong điện thoại vọng ra tiếng của kẻ chỉ huy: Không cần vội, câu cứ theo dõi tình hình trước, để bọn chúng buông lỏng cảnh giác, đến lúc đó chúng ta sẽ hành động.
“Vâng ạ” Gã đàn ông da vàng đó nghe chỉ thị của kẻ chỉ huy xong, gã đồng ý rồi tiếp tục giám sát, mặt khác, tên chỉ huy đang lau súng của hắn, theo tin tức tình báo, tối hôm nay ở trung tâm thành phố có một bữa tiệc cao cấp, trong đó có các quan chức chính quyền và những người nổi tiếng trong thành phố đều tham gia, tên chỉ huy cho rằng các nhân vật này là những con tin rất tuyệt vời.