Chương 1314: Không hiểu (3)

Lời của Bạch Tình Đình vẫn chưa nói hết thì Diệp Lăng Phi đã cắt ngang Bạch Tình Đình. Hắn nói:

- Bà xã, em không cần giải thích với anh, trong lòng anh đều hiểu rõ, chuyện này không liên quan đến em, ồ, không, phải nói là nhạc phụ đại nhân làm vậy không có gì sai, dù sao em cũng là người đã kết hôn rồi, tham gia bữa tiệc như thế này anh nên đi cùng em, cho dù anh không nói gì thì cũng nên ở bên cạnh bà xã, Tình Đình, thế này đi, bây giờ anh sẽ lái xe đến đó nhưng nếu bảo anh mặc đồ vest thì thôi đi anh không muốn mặc đồ vest gì đó đâu.

- Ông xã, chuyện này anh không cần lo lắng, ở đây cũng không phải là hội tiệc chính thức gì cả không cần phải mặc vest đến, em cũng không mặc lễ phục, ông xã, anh cứ thoải mái đi, anh muốn mặc gì đến thì cứ mặc, tùy ý anh là được rồi.

Bạch Tình Đình vừa nói xong mấy câu đó, trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy tốt hơn nhiều, trước đó hắn còn lo lắng liệu Bạch Tình Đình có bắt hắn mặc đồ vest đến không hoặc là Bạch Tình Đình sẽ đi mua một bộ vest, khi Diệp Lăng Phi đến đó Bạch Tình Đình sẽ bảo hắn mặc vào. Diệp Lăng Phi không thích tham gia những trường hợp như thế này, nguyên nhân chủ yếu nhất là ở đó không tự do, mặc đồ Vest lại bị ép nói những lời giả dối với những kẻ xa lạ, Diệp Lăng Phi không thích như thế. Trong lòng hắn luôn do dự những chuyện đó, khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói không cần mặc vest đến, hắn thấy thoải mái hơn nhiều, nói:

- Tình Đình, vậy được bây giờ anh sẽ đến, khi anh sắp đến nơi sẽ gọi điện cho em.

- Vâng ạ, ông xã, anh đi đường cẩn thận một chút, chú ý an toàn đấy.

Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói đồng ý đến, khẩu khí của cô ta lộ ra niềm vui sướng vô cùng. Kỳ thực trong lòng Bạch Tình Đình vẫn luôn mong muốn Diệp Lăng Phi có thể đến tham gia bữa tiệc, chỉ là khi Bạch Tình Đình hỏi Diệp Lăng Phi lần thứ nhất nghe được tin là Diệp Lăng Phi không muốn tới bữa tiệc, cô ta không muốn làm Diệp Lăng Phi không vui nên mới không nói thêm nữa.

Bạch Tình Đình lại dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại xuống nhìn thời gian nói chuyện, đã gần mười phút rồi, thời gian trôi đi thật là nhanh.

Trương Lộ Tuyết vẫn nằm ngoan ngoãn trong lòng Diệp Lăng Phi, không nói câu nào cả, Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, Trương Lộ Tuyết mới phá lên cười sung sướng. Tay phải cô ta đặt lên cổ Diệp Lăng Phi, mắt nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Ừm, thật ngọt ngào, Diệp Lăng Phi lẽ nào lúc nào cũng như vậy ư, trong lòng anh có người phụ nữ khác mà vẫn nói lời đương mật với bà xã anh ở đó, lẽ nào anh làm vậy không cảm thấy trong lòng bất an sao?

Câu nói của Trương Lộ Tuyết đã nói trúng tim Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sớm đã có cảm giác về chuyện này, chỉ là Diệp Lăng Phi có phần bất đắc dĩ, hắn không thể khống chế tất cả mọi chuyện, hắn không phải là thần tiên, cho dù là thần tiên gặp phải những vẫn đề về tình cảm cũng trở nên bất lực. Cần biết trên phương diện tình cảm tất cả mọi người đều trở lên ngu ngốc và yếu đuối, Diệp Lăng Phi không biết phải làm như thế nào, dường như với mỗi người phụ nữ hắn đều có tình cảm, đều không nỡ từ bỏ như thế, nhưng nếu không từ bỏ, lại phải đưa ra lựa chọn, đó là chỗ khó của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không có cách nào khác chỉ còn cách lựa chọn cách giải quyết bất đắc dĩ như hiện nay, rồi từ từ tìm cách để đối phương chấp nhận, mặc dù làm như vậy có phần khó nhưng ít nhất đã có được bước tiến rất lớn.

Diệp Lăng Phi hôn vào má Trương Lộ Tuyết, vươn vai thở dài, hắn bất đắc dĩ nói:

- Lộ Tuyết câu nói ban nãy của em quả thực đã nói trúng suy nghĩ của anh, trong sâu thẳm đáy lòng mình anh cũng không muốn làm như vậy với Tình Đình, anh cũng muốn nói thật với Tình Đình nhưng anh không làm được, em nói cho anh biết xem anh nên làm như thế nào? Bảo anh từ bỏ hay bảo anh từ bỏ Tình Đình, anh đều không làm được, bất luận bảo anh từ bỏ bất kỳ ái trong số các em đều khiến anh không có cách nào lựa chọn cả, Lộ Tuyết bây giờ anh rất khó nghĩ, trừ khi em và Tình Đình...

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây liền nghe thấy Diệp Lăng Phi phá lên cười, cặp mắt xinh đẹp của cô ta nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:

- Diệp Lăng Phi em biết anh nghĩ gì, có phải anh muốn em và Tình Đình đều trở thành vợ của anh, quả thực anh có quốc tịch ở nhiều nước, ừm, về điều này việc em lấy anh thì cũng không phải là không có khả năng nhưng còn Bạch Tình Đình? Anh đã nghĩ đến Bạch Tình Đình chưa? Diệp Lăng Phi chuyện này anh nên hỏi Bạch Tình Đình trước sau đó mới hỏi em.

Diệp Lăng Phi thấy vui sướng trong lòng, hắn quay mặt sang phía Trương Lộ Tuyết nói:

- Lộ Tuyết, ý em là nói em có thể lấy anh, cho dù anh đã có Hân Mính và Tình Đình?

Trương Lộ Tuyết buông tay phải đang đặt trên cổ Diệp Lăng Phi xuống rồi để lên bộ ngực vạm vỡ của Diệp Lăng Phi, cô ta nói:

- Diệp Lăng Phi, em đâu có nói gì, nếu anh có suy nghĩ gì đó. Thì đó đều là vấn đề của riêng anh, em chỉ nói một khả năng mà thôi, em thấy bộ dạng của anh rất khó xử nên đùa với anh mà thôi để anh vui một chút, còn về những chuyện khác anh không cần nghĩ lung tung. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù em đồng ý lấy anh thì anh cũng phải suy nghĩ kỹ, em và Bạch Tình Đình đều giống nhau, chỉ hy vọng có một người chồng thuộc về mình, nếu quả thực không thể được có thể lùi một bước nhưng chỉ có thể lùi một bước, nói cách khác có thể chấp nhận để anh có hai vợ bé, nhưng.

Trương Lộ Tuyết nói đến đây liếc nhìn phần bên dưới của Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Nếu anh dám lấy em tốt nhất không được có người phụ nữ khác, nếu không thì anh sẽ biết thế nào gọi là không phải nam cũng không phải nữ”

Hai tay Diệp Lăng Phi theo bản năng che chỗ kín của mình lại nói:

- Không ngờ còn có chuyện như vậy, thật đáng sợ, ồ, Lộ Tuyết anh không ở đây dài dòng với em nữa, anh còn phải ra ngoài, ừm, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.

Diệp Lăng Phi nói rồi thò tay lấy quần lót của hắn, Trương Lộ Tuyết lấy quần lót của Diệp Lăng Phi vứt trước mặt hắn nói:

- Em biết ngay là anh sẽ sợ mà!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy, hắn không phục nói:

- Anh mà sợ, anh có gì phải sợ chứ” Anh là ai chứ, lẽ nào anh lại sợ em sao?

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta nói:

- Anh thật sự không sợ?’ Nếu anh không sợ thì em sẽ đồng ý anh, anh đi hỏi Bạch Tình Đình, nếu Bạch Tình Đình đồng ý thì anh lúc nào cũng có thế cưới em.

Trương Lộ Tuyết vừa nói xong câu đó bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Lộ Tuyết, chuyện này không cần vội, em không phải không biết tính Bạch Tình Đình, chuyện này không thể quá vội, em phải cho anh một ít thời gian, à, Lộ Tuyết anh mặc quần áo vào trước đã rồi nói, cứ cởi trần thế này không được hay lắm.

Diệp Lăng Phi vội vàng mặc quần áo, Trương Lộ Tuyết ngồi trên giường, vừa ăn hoa quả vừa nhìn Diệp Lăng Phi mặc quần áo đầy hứng thú, trên mặt Trương Lộ Tuyết hiện lên nụ cười, cô ta dường như biết trước Diệp Lăng Phi sẽ phản ứng như thế. Diệp Lăng Phi mặc quần áo xong, hắn đi ra cửa phòng lấy giầy. Diệp Lăng Pni cúi người xuống lấy giầy, Trương Lộ Tuyết ở đằng sau hai tay ôm lấy thắt lưng Diệp Lăng Phi nói:

- Anh thật sự cứ như thế mà đi à, không ở lại thêm một lúc sao?

Diệp Lăng Phi đi giầy xong, quay người lại, hai tay hắn ôm lấy Trương Lộ Tuyết, hôn lên môi cô ta rồi nói:

- Anh tất nhiên muốn ở lại rồi chỉ là bây giờ anh phải đi gặp Tình Đình, đây không đơn giản chỉ là chuyện của một mình bà xã anh mà còn có nhạc phụ của anh, Lộ Tuyết, bây giờ em hiểu rồi chứ?

Trương Lộ Tuyết nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, hai tay cô ta ôm thắt lưng Diệp Lăng Phi rồi nói:

- Em không hiểu, tai sao em phải hiểu chứ? Diệp Lăng Phi em chỉ biết em muốn anh ở lại.

Khi Trương Lộ Tuyết con ngươi trong mắt cô ta đảo qua đảo lại, bộ dạng đó của Trương Lộ Tuyết khiến Diệp Lăng Phi sợ hết hồn. Diệp Lăng Phi vội vàng dỗ dành Trương Lộ Tuyết:

- Lộ Tuyết, em sao vậy, đang yên đang lành sao lại khóc, ban nãy em cũng nghe thấy rồi, anh cũng không còn cách nào khác, nếu có thể anh cũng muốn ở lại, ôm em nằm trên giường, cảm giác đó thật là ấm áp.

- Thật không?

Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Đương nhiên là thật rồi, Lộ Tuyết, anh đã khi nào làm em thất vọng đâu.

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta bĩu cái môi mỏng ra, không bằng lòng nói:

- Anh nói anh không làm em thất vọng, những mỗi lần anh đều làm em thất vọng, anh là đồ khốn.

Trương Lộ Tuyết dang tay đấm Diệp Lăng Phi mấy cái, mắt cô ta đẫm lệ, Diệp Lăng Phi không động đậy để cho Trương Lộ Tuyết đánh đấm lên người hắn, Trương Lộ Tuyết đấm hai cái xong đột nhiên dừng lại thấy Trương Lộ Tuyết lấy tay lau nước mắt, một tiếng “hắt xì” Trương Lộ Tuyết lại cười, Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi với ánh mắt nghi ngờ bèn nói:

- Diệp Lăng Phi, anh mắc lừa rồi, em chỉ trêu đùa anh thôi, em đâu có khóc, anh nghĩ em là ai, nói khóc là khóc sao, em không phải là trẻ con ba tuổi, em cũng không vì anh mà khóc, anh đừng ở đây lần mần gì nữa, mau đi đi!

Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết như vậy, hắn thở dài nói:

- Lộ Tuyết, em làm anh sợ hết hồn, anh còn nghĩ rằng em khóc thật cơ, tiểu nha đầu, lần sau không được như thế nữa, thật làm anh sợ quá.

Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ai bảo anh bắt nạt em. Nếu anh còn dám bắt nạt em như thế nữa, lần sau em sẽ đi nói thẳng với Bạch Tình Đình, sẽ nói anh cưỡng bức em, hừ, đến khi đó, em xem anh sẽ nói thế nào.

- Không phải chứ, Lộ Tuyết, em lại dã tâm như vậy.

Mặc dù Diệp Lăng Phi biết Trương Lộ Tuyết nói như vậy chẳng qua chỉ là nói cho hắn nghe mà thôi, trong lòng Trương Lộ Tuyết không hề nghĩ như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn giả vờ rất sợ hãi nói:

- Lộ Tuyết, anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ cẩn thận, đảm bảo không thế nữa, không bắt nạt em nữa.

- Hừ, sớm như vậy có phải tốt không.

Trương Lộ Tuyết hừ lạnh lùng một câu rồi giục:

- Anh còn đứng đấy làm gì nữa, mau đi đi, nếu anh còn chậm thêm chút nữa nói không chừng Bạch Tình Đình sẽ biết anh ở chỗ em đấy.

Diệp Lăng Phi hôn lên môi Trương Lộ Tuyết một cái rồi mới quay người đi ra cầu thang. Trương Lộ Tuyết mặc đồ ngủ đứng đi ở phía sau Diệp Lăng Phi, tiễn Diệp Lăng Phi ra đến tận cửa biệt thự. Trương Lộ Tuyết dừng lại, nhìn Diệp Lăng Phi đi ra xe của hắn, Trương Lộ Tuyết đứng ở phía sau gọi:

- Diệp Lăng Phi...

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng Trương Lộ Tuyết gọi hắn dừng lại, quay người, đối diện với Trương Lộ Tuyết nói:

- Lộ Tuyết, gì vậy?

- Diệp Lăng Phi, em muốn nhắc anh, em... Em nói với anh đều là thật đấy, anh đừng quên những lời em vừa nói, em lúc nào cũng được.

Trương Lộ Tuyết nói câu đó xong, đột nhiên quay người đi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi ban đầu hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười.