Chương 1125: Trợ giúp(4)

- Anh không tuân thủ thời gian lúc nào

Diệp Lăng Phi lầu bầu,

- Anh là người rất đúng giờ đó!

- Được rồi, anh đừng lắm mồm nữa. Mau mau tới chỗ này đi!

Bành Hiểu Lộ cảm thấy nếu mình và Diệp Lăng Phi cứ tiếp tục đấu võ mồm như vậy thì sẽ kéo dài không dứt, cô cũng không muốn tiếp tục đấu khẩu với Diệp Lăng Phi như vậy nữa, tranh thủ dập máy trước. Diệp Lăng Phi cúp máy, ném ở phía trước xe, lắc đầu, cầm lấy điếu thuốc, châm lửa. Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, ở trong mắt Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ cũng là một người rất thú vị. Gia thế hiển hách, lại cứ thích đấu võ mồm với mình, từ lần đấu khẩu vừa rồi cũng có thể thấy trong lòng Bành Hiểu Lộ, cô rất thích đấu khẩu với Diệp Lăng Phi, chỉ là không có cơ hội mà thôi.

Diệp Lăng Phi ngoài miệng thì nói phải nữa tiếng nữa, trên thực tế chỉ cần hơn hai mươi phút đồng hồ đã đến khu an dưỡng của quân khu. Đây cũng là một chỗ nằm gần bờ biển, hoàn cảnh cũng không tệ. Diệp Lăng Phi đỗ xe ở trước cửa, hắn lấy điện thoại di động ra, bẩm số của Bành Hiểu Lộ. ĐIện thoại của Bành Hiểu Lộ vang lên một hồi chuống đã bị Bành Hiểu Lộ tắt đi. Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, lẩm bẩm:

- Cái nha đầu này muốn làm gì nhi, lại còn dám không nghe điện thoại của mình à!

Trong lúc Diệp Lăng Phi đang ngồi ở trong xe làu bầu, chợtnghe thấy có người đang gõ cửa kính xe của hắn. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn lại, đã thấy Bành Hiểu Lộ mặc một bộ quân trang ngắn tay, đang dùng tay gõ vào cửa kính xe của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi kéo cửa kính xe xuống, nói:

- Lên xe đi!

Bành Hiêu Lộ đi vào qua bên kia, ngồi vào ghề lái phụ. Cô Vừa lên xe, lập tức nói với Diệp Lăng Phi:

- Sao anh lại đôi xe vậy, chiếc xe kia của anh đâu rồi?

- Đây là xe của Tình Đình, xe của anh bị hỏng rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Không phải anh đã nói với em rồi sao, hôm nay anh vừa đến đại lý ô-tô để mua xe!

- Em biết!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Em chỉ muốn hỏi anh là sao xe anh lại bị hỏng?

- Chuyện này nói ra thì dài lắm!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chúng ta đừng ở đây nói chuyện nữa, ký túc xá của em ở chỗ nào!

Bành Hiểu Lộ nói cho Diệp Lăng Phi đường đi. Diệp Lăng Phi lái xe, sau khi vòng vo hồi lâu xung quan khu an dưỡng quân đội, mới tới trước cửa một tòa nhà nhỏ hai tầng màu trắng. Tòa nhà này không giống như mấy cái nhà bình thường, ngồi nhà ở trong quân khu lcó vẽ mỹ lệ hơn. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa căn nhà, hắn xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngồi nhà này, nói:

- Nơi này là ký túc xá của em à?

- Đúng, có chuyện gì sao?

Bành Hiểu Lộ hỏi.

- Không có gì!

Diệp Lăng Phi mói.

- Anh chỉ cảm thấy nơi này là ký túc xá, so với biệt thự ven bờ biển còn đẹp hơn, em nhìn phía trước xem, đó là biển lớn, mỗi buổi sáng em mở cửa số ra là có thể nhìn thấy biển, nghe thấy hơi thở của đại dương, theo anh thì, chỗ này dựa theo giá cả thị trường hiện giờ ở thành phố Vọng Hải, căn nhà hai tầng này giá trị cũng phải 10 triệu trở lên. Bành Hiểu Lộ à, có phải là quân khu của em hủ bại quá rồi không, xây dựng ký túc xá đẹp như vậy làm gì!

- Anh nói nhăng gì đó!

Bành Hiểu Lộ trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói,

- Cái gì gọi là quân khu bọn em hủ bại chứ, em đang sống ở đây mà anh nói khó nghe vậy à. Nơi này thực ra là ký túc xá an dưỡng của các cán bộ cao cấp trong quân đội. Sau đó thì được xây mới thành ký túc xá an dưỡng, nơi này đã để lâu không dùng đến. Sau khi em tới đấy, cấp trên đã sắp xếp cho em tới đây ở. Anh cho rằng em thích ở trong một căn nhà lớn như vậy sao, buổi tối chẳng có người nào để nói chuyện cả, chán muốn chết!

- Nhà to thế này mà vẫn kêu ca à!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em không nghe nói bây giờ những chỗ mà sinh viên đại học ở đều bé như con kiến nhét bao nhiêu người vào chung một, đó mới gọi là bi thảm đấy. Em thử nghĩ xem, một gian phòng diẹn tích hơn 10 mét vuông, trong đó có 20 người ở, em thử nghĩ xem đó là cuộc sống như thế nào!

Bành Hiểu Lộ cầm lấy chìa khóa mở cửa, cô nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, bỉu môi, đáp:

- Em không tin đầu, anh nói cho em biết. Vậy hai mươi người đó ở như thế nào?

- Anh biết những gì anh vừa nội có vẻ hơi khoa trương, nhưng trên thực tế quả thật có một số nơi có rất nhiều người ở, những sinh viên đại học kia vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, chỉ có thể lựa chọn sống ở trong những chỗ đó thôi. Khụ, anh vẫn nghĩ không thông, em nói xem, bây giờ học đại học có ích lợi gì chứ, anh cũng chưa từng học đại học, nhưng mà không phải anh sống rất dễ chịu sao. Trong mắt anh, học đại học còn không bằng đi làm lính đầu, nhìn xem điều kiện sinh hoạt làm việc của em này, thật là tốt!

Bành Hiểu Lộ đi vào trong nhà, Diệp Lăng Phi cũng đi vào theo. Sau khi đi vào. Diệp Lăng Phi mới phát hiện, căn nhà hai tầng này cũng không có gì xa hoa như mình tưởng tượng. Bành Hiểu Lộ không bật đèn, cất bước đi lên cái cầu thang tối om. Diệp Lăng Phi đi theo sau lưng Bành Hiểu Lộ, tuy là cầu thang cũng không cao lắm, nhưng Diệp Lăng Phi bởi vì không nhìn rõ được bậc thang, đụng phải Bành Hiểu Lộ. Mông Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi đụng vào một chút, Bành Hiểu Lộ vừa lên đến tầng hai, lập tức mở miệng nói:

- Sao anh lại đụng vào em?

- Vừa nãy anh không cố ý mà!

Diệp Lăng Phi lầu bầu.

- Cái này không biết là do người nào thiết kế, sao bên trong có thể tối tắm như vậy, nhất là cái cầu thang này, không thiết kê đèn. Đây đang là ban ngày ban mặt, vậy mà nơi này cũng tối thui như hũ nút, không biết đến tối thì nơi này còn không biết sẽ tối đến mức nào đây. Anh thấy chỗ này có thể biến thành hang quỷ để khách tham quan rồi!

Bành Hiểu Lộ mặc một bộ quân phục ngắn tay màu xanh nhạt, bộ ngực nổi bật cao vút. Nghe Diệp Lăng nói như vậy, Bành Hiêu Lộ đưa tay đánh Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh chớ có nói lung tung nữa, buổi tối tối em ở chỗ này đấy!

- Bành Hiểu Lộ à, em phải cải tạo lại nơi này một chút!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trổ thêm mấy cái cửa sổ, ở tầng một cũng hơi tối đó!

- Không cần thiết!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Em đã nói rõi, em không biết mình sẽ ở chỗ này bao lâu, không cần thiết phải cải tạo lại nơi này. Bây giờ em đang ở tầng hai, không sao cả!

- Tùy em thôi!

Diệp Lăng Phi lên đi lên tầng hai, đi tới ghế salon, vừa định ngồi xuống, đã nghe thấy Bành Hiêu Lộ hô:

- Đừng ngồi!

Cú này dọa Diệp Lăng Phi nhảy dựng lên, Diệp Lăng Phi vốn đã định ngồi xuống, cũng đã ra dáng ngồi rồi, nhưng nghe thấy tiếng kêu đừng ngồi của Bành Hiểu Lộ, hắn sợ vội đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn lại, đã thấy trên ghế sa lon có một cái quần lót thêu hoa. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cái quần lót này, tiện tay cầm lên. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy cái quần lót, gương mặt của cô đỏ bừng lên, đây là vật dụng tư ẩn của cô, sao có thể tùy tiện để cho Diệp Lăng Phi cầm trên tay được. Bành Hiểu Lộ xông tới đoạt lại. Diệp Lăng Phi cố ý không để cho cô cướp được. Bành Hiểu Lộ hơi vội vàng, giương hai tay nhào tới, kết quả quần lót không cướp được, ngược lại cô và Diệp Lăng Phi cùng nhau ngã xuống ghế salon. Bành Hiểu Lộ nằm trên người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi giơ cái quần lót của Bành Hiểu Lộ ra trước mặt mình, cười xấu xa nói:

- Hiểu Lộ, có phải là em đang định quyến rũ anh không, anh vừa đi lên đã nhìn thấy quần lót của em, em nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì!

Bành Hiểu Lộ nhìn thấy cái quần lót kia của mình bị Diệp Lăng Phi giơ ra, cô cũng cảm giác mặt mình nóng bừng, lại muốn giật lại từ trong tay Diệp Lăng Phi. Cô vốn định ngồi dậy từ trên người Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ hai tay Diệp Lăng Phi lại ôm hông cô. Diệp Lăng Phi ôm không chặt lắm, nếu quả thật Bành Hiểu Lộ muốn ngồi dậy thì cũng dễ dàng thôi. Nhưng Bành Hiểu Lộ lại không ngồi dậy, ngược lại còn nằm xuống, ngực cô ép sát vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm nhẹ eo Bành Hiểu Lộ, cũng không có động tác tiếp theo, môi của hắn gần như chạm vào môi Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ có thể ngửi thấy được từ trong miệng Diệp Lăng Phi hơi thở nam tính mang theo mùi thuốc là nhàn nhạt, gương mặt Bành Hiểu Lộ càng đỏ hơn, cô gắt giọng:

- Anh muốn làm gì?

- Anh có thể làm gì chứ!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh cảm thấy mệt mỏi quá nên muốn nằm một lát, chẳng lẽ ngay cả nằm một lát cũng không được?

- Vậy anh ôm em làm gì?

Bành Hiểu Lộ nói,

- Anh còn không buông tay ra!

- Nếu như em không muốn thì dù anh không ôm em em sẽ không ngồi dậy được đâu!

Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi, đột nhiên ngồi dậy khỏi người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng ngồi dậy, trong lúc Bành Hiểu Lộ cầm quần lót định đi vào bên trong. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nói:

- Hiểu Lộ, chúng ta làm một lần như vừa nãy có được không?