Sáng đó, Bạch Tình Đình không tài nào dậy nổi, cô nằm trên giường không muốn dậy. Diệp Lăng Phi ngồi dậy vươn vai, khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Bạch Tình Đình nằm nghiêng bên cạnh, đôi mắt đẹp của cô đang ngước nhìn hắn.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ lên vai Bạch Tình Đình và giục cô:
- Dậy đi thôi, bà xã! Đã mấy giờ rồi mà em còn chưa dậy kìa.
Bạch Tình Đình trở mình than thở :
- Ông xã, em buồn ngủ lắm, cho em ngủ thêm chút nữa đi.
Diệp Lăng Phi cười cười nhìn cô rồi cũng không giục cô dậy nữa, anh xuống giường mặc quần đùi rồi đi rửa mặt. Đúng lúc đó, Chu Hân Mính bụng chửa vượt mặt cũng đi từ trong phòng ra, khi đi qua phòng tắm cô dừng chân, nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, chào buổi sáng!
Diệp Lăng Phi lau mặt xong đáp lại, hắn ra khỏi phòng tắm, ôm lấy eo Chu Hân Mính nói:
- Chào buổi sáng! Em yêu định làm gì thế?
- Em muốn ra ngoài đi dạo. Mẹ vẫn chưa dậy, em đi lại ở hành lang trước đã.
- Thế em đợi anh để anh đỡ em ra ngoài đi dạo.
Chu Hân Mính mỉm cười hạnh phúc nói:
- Vâng, em chờ anh!
Diệp Lăng Phi về ngay phòng ngủ, khi hắn quay vào thấy Bạch Tình Đình vẫn đang ngủ, nhưng tư thế nằm ngủ của cô nhìn không đẹp chút nào, cũng không phải chỉ là nằm nghiêng, mà chân phải của cô ở trên giường, bàn chân đặt đè lên chăn làm cặp đùi trắng nõn của cô lộ hẳn ra. Diệp Lăng Phi lấy chăn đắp lại lên người cô, làm Bạch Tình Đình tỉnh dậy, cô mắt nhắm mắt mở mơ màng nói :
- Anh không ngủ nữa à?
Diệp Lăng Phi cúi đầu hôn lên môi cô, nói:
- Anh đi dạo với Hân Mính một chút. Tình Đình à, em ngủ thêm chút nữa đi, lúc nào anh về sẽ gọi em dậy.
- Vâng!
Bạch Tình Đình lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng ngủ và đỡ Chu Hân Mính xuống nhà. Cô y tá của Chu Hân Mính định đi dạo cùng cô, nhưng khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi lại có chút do dự, Chu Hân Mính liền nói với y tá:
- Tiểu Ngọc, em không cần đi cùng chị đâu, chị đi dạo với chồng chị được rồi.
Cô gái gật gật đầu nhưng đôi mắt lại nhìn lên gương mặt Diệp Lăng Phi tỏ vẻ tò mò, dường như rất thích anh. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi không hề biết cô gái này đang nghĩ gì, hắn cũng không quan tâm mà đỡ Chu Hân Mính và ra khỏi biệt thự.
Bước vào tháng 5, khí hậu ở thành phố Vọng Hải trở nên mát mẻ hơn, chỉ có ban sáng nhiệt độ còn thấp, Diệp Lăng Phi sợ sẽ làm Chu Hân Mính lạnh nên trước khi ra khỏi nhà còn lấy chiếc áo ngoài khoác cho cô. Chu Hân Mính mặc bộ đồ bầu rộng rãi, bụng đã to vượt mặt, cô bước đi rất chậm rãi.
Chu Hân Mính khi ra khỏi biệt thự nói:
- Ông xã, em muốn ra ngắm biển. Ông xã, lúc em sinh con xong, anh có đi cùng em ra ngắm biển không?
- Hân Mính à, sao em lại thích ngắm biển rồi à? Hay là anh thêm một căn biệt thự bên bờ biển nữa, cả nhà mình cùng chuyển ra đó ở.
Chu Hân Mính cười và nói :
- Anh à, em chỉ nói vậy thôi chứ em không thích sống ở bờ biển, ở đó không khí ẩm ướt lắm, em vẫn thích sống ở Nam Sơn hơn.
- Hân Mính, hay là hôm nay chúng ta đi ngắm biển đi? Anh lái xe chậm thôi, chúng ta có thể dạo quanh bờ biển, lâu lắm rồi cả nhà mình không cùng đi chơi rồi, chúng ta sẽ ra bờ biển ăn đồ nướng, anh còn muốn đi bơi ở biển nữa.
Chu Hân Mính nói:
- Vâng, em thì không vấn đề gì nhưng anh phải hỏi mẹ em! Em không biết mẹ em nghĩ gì, em thấy tâm trạng mẹ không tốt, không biết có phải vì chuyện của bố em không?
- Bố vợ anh làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi mấy hôm nay bận công chuyện bên thành phố Đông Hải, không hề có chút nghi ngờ Chu Hồng Sâm. Hắn nghĩ bụng, Chu Hồng Sâm đảm nhiệm chức thị trưởng ở tỉnh thành có lẽ không có vấn đề gì lớn. Giờ lại nghe Chu Hân Mính nhắc đến Chu Hồng Sâm, hắn liền hỏi:
- Không lẽ nhạc phụ đại nhân của anh làm thị trưởng lại gặp vấn đề gì à?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Không phải, bố em ở trên đó ổn cả, chỉ có điều từ khi lên đó làm thị trưởng ông không về lần nào, mẹ em lo cho ông thôi!
- À, hóa ra là thế à! Nếu mẹ lo cho bố thì cứ để mẹ đi chăm sóc bố đi, ông lên thành phố cũng một thời gian chắc cũng ổn định cuộc sống rồi, để mẹ lên đó cũng tốt mà.
- Mẹ em cũng đang suy nghĩ chuyện này, chỉ là bà cũng lo cho em ở đây thôi.
- Anh lại tưởng có chuyện gì, hóa ra là thế à. Hân Mính, anh thấy để anh gọi điện cho bố xem khi nào bố về Vọng Hải được.
Chu Hân Mính ngăn cản, nói:
- Anh à, không cần phải thế đâu.
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao? Bố em dạo này không ở trên thành phố à?
Chu Hân Mính nói:
- Bố đi Châu Âu khảo sát rồi.
- Đi Châu Âu khảo sát?
Diệp Lăng Phi nghe nói thế đột nhiên cười vang, Chu Hân Mính sững sờ nhìn anh, hỏi:
- Anh à, anh cười cái gì?
- Anh chỉ buồn cười câu em nói thôi! Đi khảo sát cái gì ở Châu Âu, chẳng thà nói dùng tiền công đi du lịch còn hơn.
Chu Hân Mính cũng cười theo, cô là người nhà nước đương nhiên cũng hiểu Diệp Lăng Phi nói thế không sai. Cô đi được một lúc có vẻ mệt, phía trước có một chiếc ghế dài, Diệp Lăng Phi đỡ Chu Hân Mính tới đó, anh không để cô ngồi luôn lên ghế vì sợ cô sẽ thấy lạnh mà ngồi xuống trước rồi để cô ngồi vào lòng mình. Chu Hân Mính béo lên rõ rệt, phụ nữ khi mang thai đều như vậy, ăn ngủ tốt lại ít vận động nên rất dễ béo lên. Cô ngồi vào lòng hắn nhưng vẫn lo lắng, nói:
- Anh à, em béo quá nên nặng hơn nhiều rồi, em không ngồi vào lòng anh đâu, khi nào em sinh con, gầy hơn rồi em sẽ để anh bế suốt nhé!
Diệp Lăng Phi đặt lên đôi môi cô một nụ hôn rồi mới nói:
- Không nặng chút nào, Hân Mính à, không sao đâu, anh không thấy em nặng mà.
Chu Hân Mính cười nói:
- Nói dối! Em nặng hay không em còn không biết à? Em đang nghĩ khi nào mới lấy lại được thân hình như trước đây, anh à, anh có chê em béo không?
- Tại sao anh lại phải chê em béo nhỉ? Anh thấy rất tốt mà, thế mới đầy đặn, mông có thịt, còn hơn Tình Đình nhiều, em không biết Tình Đình gầy đến mức anh cấu một cái mà còn cấu đến tay mình, toàn là xương, anh đang định bảo Tình Đình phải tăng cân đây, anh chỉ sợ cô ấy không chịu thôi!
Chu Hân Mính cười, trong ánh mắt cô ánh lên niềm vui, cô đưa tay phải của mình cầm lấy tay Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Anh à, anh đừng đùa làm em cười, con gái ai cũng muốn mình có một cơ thể đẹp, em thấy người Tình Đình rất đẹp đấy chứ, cô ấy không béo được đâu!
Diệp Lăng Phi cười lớn, tiếng cười chưa dứt thì nghe thấy có tiếng người nói:
- Hạnh phúc quá!
Hắn và Chu Hân Mính quay người lại thì nhìn thấy Angel mặc chiếc quần đùi và áo ba lỗ vừa chạy lại. Angel lau mồ hôi trên chán, bước đến trước mặt hai người nói:
- Satan, giờ em càng ngày càng ngưỡng mộ anh rồi, thật là hạnh phúc quá đấy!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Angel, đưa tay vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, gọi:
- Angel, ngồi xuống đây đi.
- Em mà ngồi xuống thì vợ anh không ghen đấy chứ?
Angel nhìn Chu Hân Mính ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi rồi ngồi xuống, Chu Hân Mính mỉm cười với Angel, nhưng thái độ cũng đã tỏ ra không thích. Angel ngồi bên cạnh hai người, Diệp Lăng Phi vẫn bế Chu Hân Mính, quay sang Angel hỏi:
- Angel, sao em lại trở lại sống ở Nam Sơn thế? Không lẽ em lại đá cô bạn gái kia mới quen kia rồi à?
Angel không trả lời mà hỏi lại Diệp Lăng Phi:
- Có vấn đề gì không?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đương nhiên là không vấn đề gì rồi, anh chỉ muốn quan tâm em chút thôi!
- Em cũng không cần sự quan tâm của anh. Anh cứ quan tâm tốt đến gia đình anh là được rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sao thế? Angel. Không lẽ em lại gặp phải chuyện gì buồn à? Anh thấy khẩu khí em nói có vẻ không vui?
- Không. Em lúc nào cũng nói như vậy.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Vậy à? Anh nhớ là em trước đây không nói chuyện như vậy, nào, nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?
Angel đứng lên nói:
- Đã bảo rồi, không sao mà! Satan, anh dài dòng quá đấy, em cũng nhớ ngày trước anh không như thế. Em thực không thích cái kiểu dài dòng này của anh, em đã nói là không có chuyện gì là không có gì. Thôi, không làm phiền hai người nữa, em đi chạy bộ đây!
Đúng lúc Angel chuẩn bị rời đi, Diệp Lăng Phi bỗng dưng hỏi lớn:
- Angel, hôm nay có việc gì không?
Angel quay người lại, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Sao vậy?
- À, nếu như em không có việc gì thì cùng bọn anh ra bờ biển chơi đi.
Diệp Lăng Phi nói
- Để tính sau đi. Đến lúc đó anh gọi cho em đi, để xem em có rảnh không?
- Được, cứ vậy đi.
Nhìn bóng Angel rời đi, Diệp Lăng Phi quay mặt lại phía Chu Hân Mính, miệng nói:
- Anh thật không hiểu nổi Angel đang nghĩ gì, đang yên lành là một cô gái lại cứ đi thích con gái, haizz, anh phải nói thế nào đây.
Chu Hân Mính quay mặt lại phía Diệp Lăng Phi, miệng vẫn hỏi:
- Anh à, không lẽ anh không nhìn ra à?
- Anh không nhìn ra gì cơ?
- Ý em là Angel thích anh.
Chu Hân Mính nói.
Nghe Chu Hân Mính nói xong, hắn cười và nói:
- Anh cứ tưởng chuyện gì, hóa ra là vậy, thà không nói ra còn hay hơn!
- Không nói ra thì hơn?
Chu Hân Mính hơi ngạc nhiên, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Hân Mính à, có những chuyện không nói ra thì hơn, cuộc sống bây giờ của anh đã rắc rối thế này rồi, nếu thêm cả Angel nữa anh không biết sau này sẽ còn rắc rối đến thế nào nữa, tóm lại chuyện này không nói ra thì hơn!
Diệp Lăng Phi nói vậy và chuyển ngay chủ đề:
- Hân Mính, anh quên mất một việc, tối qua, à không, tối nay đúng hơn, em có biết nhà mình có ai đến không?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không biết.
Từ khi mang thai, Chu Hân Mính cũng trở nên lười biếng hơn, nửa đêm rất ít khi tỉnh dậy, Diệp Lăng Phi nói:
- Sáng sớm nay khoảng hai, ba giờ, có hai cô gái Nhật Bản đến nhà mình.
- Người Nhật Bản?
Chu Hân Mính sửng sốt, cô không hiểu hai cô gái Nhật Bản nghĩa là thế nào, Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, em đoán xem, hai cô gái Nhật Bản đó là ai?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Anh à, em làm sao biết được.
Diệp Lăng Phi nói:
- À, em không hiểu lắm về Nhật Bản. Một người trong đó tên là Suzu Yamakawa, là người thừa kế của dòng họ Yamakawa.
Chu Hân Mính không biết gì về cái tên này, cô lắc đầu nói:
- Ông xã, dòng họ Yamakawa là gia tộc thế nào?
- Có lẽ là cổ đông thứ hai của tập đoàn Suzuki. Tập đoàn Suzuki anh không phải đã nói với em rồi mà? Mà Suzu Yamakawa chính là con gái của Yonchien Yamakawa, cũng chính là người thừa kế của dòng họ Yamakawa.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi giải thích xong mới hiểu ra câu chuyện, cô nhìn anh nói:
- Suzu Yamakawa sao lại tới nhà mình?
- Nói ra thì dài lắm!
Diệp Lăng Phi nói những gì anh biết cho Chu Hân Mính nghe, khi cô nghe xong, đôi mày cô nhíu lại, miệng nói:
- Ông xã, ở đây có vấn đề!
- Anh cũng thấy có vấn đề. Hai cổ đông của tập đoàn Suzuki đều đến Vọng Hải rồi, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, anh nghi ngờ có dính đến những chuyện khác.
Chu Hân Mính gật gật đầu, nói:
- Anh à, anh vừa nhắc đến tập đoàn Suzuki muốn đầu tư ở Vọng Hải, vậy có thể liên quan đến lần đầu tư này không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, anh cũng nghĩ như thế, nhưng tập đoàn Suzuki này chỉ mở rộng quy mô đầu tư ở gần khu vực nhà máy thôi, à, tập đoàn này còn muốn xây dựng một nhà máy chế thuốc sinh vật, nghe nói là sản xuất vắc xin phòng bệnh, dung dịch dinh dưỡng gì đó, cụ thể anh cũng không biết rõ.
Chu Hân Mính nghĩ ngợi rồi nói:
- Ông xã, lúc đầu anh nói tập đoàn Suzuki chủ yếu làm về cái gì?
- Tập đoàn Suzuki làm chủ yếu rất nhiều dự án. Nhưng, anh không hề nghe nói tới họ làm chủ yếu về chế thuốc sinh vật, xem ra họ định chuyển đổi rồi. Thêm nữa còn một vấn đề là không nhất thiết hai cổ đông lớn của họ đều đến Vọng Hải, hai vị cổ đông này rất ít khi lộ diện.
Chu Hân Mính nói:
- Cách giải thích hợp lý có thể là ở cái nhà máy chế thuốc thực vật đó, hoặc đó là một nhà máy chế thuốc sinh vật đặc biệt.