Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và Minako đang ngồi trước mặt mình và nói:
- Tôi hỏi hai cô một vấn đề cuối cùng, vì sao các cô lại trốn khỏi khách sạn?
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu đó thì Suzu Yamakawa và Minako đều trầm ngâm một lúc không nói câu nào. Minako không biết nên trả lời thế nào, chuyện này là chuyện của Suzu Yamakawa. Minako xoay mặt sang phía Suzu Yamakawa đang ngồi, còn Suzu Yamakawa thì lại nhìn Minako.
Diệp Lăng Phi khi thấy câu hỏi của mình khiến cho hai cô gái phải nhìn nhau như vậy, hắn cười và nói:
- Tôi thấy hai cô rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Lẽ nào câu hỏi của tôi khó trả lời vậy sao?
Suzu Yamakawa rốt cục cũng mở miệng nói:
- Bởi vì bởi vì tôi không muốn lập gia đình!
- Không muốn lập gia đình?
Diệp Lăng Phi lại quan sát Suzu Yamakawa, hắn lại nhìn Minako một chút, rồi nói:
- Chả nhẽ cô không lấy chồng sao?
- Không phải, không phải!
Suzu Yamakawa vừa nghe những lời này của Diệp Lăng Phi thì biết chuyện mà Diệp Lăng Phi muốn ám chỉ đến là chuyện gì, cô vội vàng lắc đầu, nói:
- Tôi không muốn lấy Kisoku Kusamoto, tôi..., tôi đã có người yêu rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, nhíu mày, nói:
- Kisoku Kusamoto, chẳng lẽ là con trai của Takeshi Kusamoto à?
- Đúng vậy!
Minako nhìn thấy Suzu Yamakawa cúi đầu, cô ta tiếp lời:
- Diệp tiên sinh, giống như những gì mà anh đã nói thực tế là như vậy đấy!
- Khoan đã!
Diệp Lăng Phi nói
- Để tôi nghĩ thử xem, chuyện này có vấn đề!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi qua đi lại trước mặt Minako và Suzu Yamakawa, Minako và Suzu Yamakawa nhìn Diệp Lăng Phi không biết vấn đề mà Diệp Lăng Phi nói là cái gì. Diệp Lăng Phi nói:
- Takeghi Kusamoto muốn làm sui gia với Yonchien Yamakawa, cũng chính là hai nhà muốn hợp nhất lại, đến đây thì không có vấn đề, vấn đề là ở chỗ người thừa kế của Yonchien Yamakawa lại ở thành phố Vọng Hải nửa đêm khuya khoắt chạy trốn khỏi khách sạn, chỗ này là có vấn đề rồi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn sang phía Suzu Yamakawa nói:
- Có phải cha cô và Kisoku Kusamoto đang ở thành phố Vọng Hải không?
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra thì Suzu Yamakawa như theo bản năng mà gật đầu.
Diệp Lăng Phi hỏi tiếp:
- Các cô đến thành phố Vọng Hải để làm gì vậy?
Suzu Yamakawa lắc đầu, biểu thị ý không biết. Diệp Lăng Phi lại ngồi xuống, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó. Bỗng nhiên, từ cầu thang vọng lại tiếng bước chân, Suzu Yamakawa và Minako đều nhìn về phía cầu thang thì thấy một cô gái tuyệt đẹp mặc áo ngủ bước xuống lầu. Suzu Yamakawa tự nhận là da dẻ của mình là rất đẹp, nhưng so với cô gái đang bước xuống cầu thang đó thì cảm giác có chút thua kém.
- Ông xã! Bọn họ là ai vậy?
Bạch Tình Đình đi xuống lầu, cô ấy vừa mới ở phòng ngủ đợi Diệp Lăng Phi một hồi lâu cũng không có thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình ở phòng ngủ đợi không nổi nữa , nên đã đi xuống lầu. Khi cô ấy nhìn thấy trong phòng khách có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi thì Bạch Tình Đình ngẩn người, cô ấy không ngờ trong nhà mình lúc này lại có hai cô gái xinh đẹp như vậy.
- Ô, bà xã! Sao em lại xuống đây?
Diệp Lăng Phi vừa thấy Bạch Tình Đình xuống lầu thì hắn gọi Bạch Tình Đình đến ngồi bên cạnh. Diệp Lăng Phi ôm cái eo nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình và nói:
- Bà xã, em thật sự là nhận không ra hai cô bé này là ai sao?
- Sao em nhận ra được?
Bạch Tình Đình nói.
- Bà xã, em còn nhớ hai cô bé Nhật Bản mà ngày hôm đó chúng ta gặp phải ở Quảng trường Hải Tinh không? Lúc đó anh còn xém đụng phải cô ta đó!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình vừa nghe, thì xoay sang nhìn Suzu Yamakawa, lúc này cô mới nhận ra. Bạch Tình Đình lấy làm lạ hỏi:
- Ông xã, mà sao họ lại ở nhà mình vậy?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lát nữa anh sẽ giải thích với em!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cũng không có hỏi thêm nữa. Cô bèn nhìn sang phía Suzu Yamakawa và Minako, Diệp Lăng Phi lúc này dùng tiếng Nhật nói với hai cô:
- Thế này vậy, tạm thời không nghĩ nữa, tôi hỏi hai cô, hai cô dự định thế nào đây?
- Thế nào ư?
Minako ngẩn người, cô nhìn sang Suzu Yamakawa, hỏi:
- Yamakawa tiểu thư, cô có dự định gì không?
Suzu Yamakawa thì có dự định gì, cô ấy chỉ muốn chạy thoát, kết quả là người thì đã chạy ta được rồi nhưng mà cô ấy lại không mang theo cái gì cả, chỉ có mỗi bộ quần áo trên người thôi, mà bộ quần áo này còn là đồng phục của nhân viên khách sạn nữa chứ. Còn Minako so với Suzu Yamakawa cũng chẳng khá hơn là bao, Minako không mang theo tiền, lần này thoát ra với hai bàn tay trắng. Lúc nãy, hai người chỉ lo trốn khôi sự truy bắt của cảnh sát mà không suy nghĩ đến vấn đề này, bây giờ Diệp Lăng Phi hỏi đến, hai cô gái suy nghĩ đến chuyện này. Suzu Yamakawa không có chủ ý, chỉ nhìn Minako, có ý muốn để Minako nói. Minako làm sao mà biết, cô nhìn sang Diệp Lãng Phi, rồi lắc lắc đầu, nói rằng:
- Chúng tôi không biết đi đâu cả!
- Ha ha, dĩ nhiên là các cô không biết đi đâu rồi, cứ như vậy chạy đến đây, hai người các thực sự tài tình đấy!
Nếu như không sợ làm Chu Hân Mính thức giấc thì Diệp Lăng Phi đã sớm cười thật to rồi. Bởi vì hắn vừa được nghe một câu trả lời rất là thú vị, hai cô gái này biết chạy đến đây mà lại không biết đi đâu. Hơn nữa lại không mang theo hành lý và tiền bạc, lẽ nào mình phải giúp đỡ bọn họ mấy ngày sao?
Minako và Suzu Yamakawa đều mơ hồ với mọi thứ xung quanh. Diệp Lăng Phi lại thở dài. Xem ra con gái của nhà tài phiệt này quả nhiên là đến đường cùng rồi. Đến bảo vệ mà cũng nhụt chí.
- Được rồi, tôi nói thẳng với hai cô thế này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Các cô có thể ở lại nhà tôi đến ngày mai, sau đó các cô phải tìm nơi khác để đi, tóm lại, việc của các cô tôi không quản, còn các cô ngủ ở đâu đây nhỉ?
Diệp Lăng Phi nhìn một chút, nói:
- Lầu một còn dư phòng, các cô có thể chọn phòng khách, phòng bếp hoặc là phòng vệ sinh!
Bạch Tình Đình hơi hiểu một chút tiếng Nhật, cô không hiểu nhiều lắm, nhưng có thể hiểu chút chút. Bạch Tình Đình giơ tay nhéo bên hông Diệp Lăng Phi, rồi nói:
- Ông xã, đừng như vậy mà, để bọn họ ngủ ở phòng dành cho khách ở trên lầu đi, em thấy bọn họ trông thật đáng thương đấy!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:
- Đáng thương cái gì chứ, cành vàng lá ngọc đáng giá một trăm mấy tỷ mà đáng thương thì há chẳng phải thế gian này đều không có ai đáng thương hại rồi!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái và nói:
- Thôi, tới đây, tôi dẫn các cô lên tầng ba, tối nay các cô ngủ ở đây, có việc gì thì mai nói tiếp nhé!
Minako và Suzu Yamakawa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, thì vội vàng cảm tạ liên tục. Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói rằng:
- Các cô cũng đừng cảm tạ tôi, mau nhanh chóng theo tôi lên lầu, tôi còn phải ngủ nữa, buồn ngủ chết đi được!
Minako và Suzu Yamakawa theo Diệp Lăng Phi lên lầu ba. Diệp Lăng Phi mở cửa một căn phòng, chỉ vào phòng và nói:
- Các cô ngủ ở đây nhé. ở đây có giường, mà không có chăn, nhưng mà người Nhật các cô cũng không thích đắp chăn mà, nên cứ ngủ vậy đi. Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, buồn ngủ chết đi được!
Diệp Lăng Phi nói rồi ngáp một cái, rồi mới xoay người bỏ đi, Suzu Yamakawa nói:
- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!
- Đừng cảm ơn, người Nhật lại cứ thích làm vậy nhỉ!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói:
- Suzu Yamakawa, nếu như cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì cô nói thật cho tôi biết, cô rốt cuộc là đã đóng phim cấp ba chưa?
Bạch Tình Đình ôm tấm chăn đi lên lầu ba. Bạch Tình Đình bỏ tấm chăn vào trong tay Diệp Lăng Phi và nói:
- Ông xã! Anh đưa tấm chăn này cho hai cô ấy đi, à, em cũng đã chuẩn bị cho họ hai bộ quần áo rồi, để họ tắm xong mặc đi ngủ!
- Bà xã à, em thật là tốt quá, nhưng hai người bọn họ lại không có tiền!
Diệp Lăng Phi nói.
- Quan trọng là cái lão già Yonchien Yamakawa kia rất đa nghi, nếu như chúng ta đối đãi với họ tốt quá thì ai mà biết lão già đó sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn lấy đồ đạc mà Bạch Tình Đình đem lên đưa cho Minako. Sau khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ, thì Bạch Tình Đình mới đem những thắc mắc trong lòng nói ra. Khi Diệp Lăng Phi kể lại sự việc vì sao Minako và Suzu Yamakawa chạy đến đây cho Bạch Tình Đình nghe thì Bạch Tình Đình cảm thấy có chút gì đó không hợp lý.
Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường, Bạch Tình Đình nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Ông xã, anh nói xem cô Suzu Yamakawa đó sau này phải làm sao bây giờ?
- Sau này cô ta thế nào thì có liên quan gì tới anh đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ điều mà anh đang suy nghĩ là tại sao hai gia tộc Kusamoto và Yamakawa đến thành phố Vọng Hải để làm cái gì đây, tối qua anh mới nhìn thấy trên báo nói rằng tập đoàn Suzuki sẽ đưa Vọng Hải vào một dự án đầu tư quy mô lớn, nhưng mà dự án này cũng không cần hai gia tộc đó phải đến Vọng Hải này đâu, thật là một chuyện kỳ lạ.
- Ông xã, đừng nghĩ nữa!
Bạch Tình Đình đặt tay lên ngực của Diệp Lăng Phi, và vuốt ve từ trên ngực xuống phần dưới cơ thể Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình nũng nịu. Diệp Lăng Phi đương nhiên là hiểu Bạch Tình Đình muốn gì. Diệp Lăng Phi đưa tay cởi áo ngủ của Bạch Tình Đình cười và nói:
- Bà xã, anh cũng đang nghĩ là nên trả thù em như thế nào đây, thì em đã tự nguyện rồi!
- Ông xã, anh nhẹ thôi chứ!
Bạch Tình Đình dùng thân thể mềm mại của cô ta áp chặt lên người Diệp Lăng Phi, nhỏ nhẹ:
- Người ta đã biết sai rồi, sau này không dám nữa đâu, ông xã, anh đừng có mạnh tay đó!
- Nghĩ hay quá nhỉ!
Diệp Lăng Phi hai tay ôm chặt Bạch Tình Đình, môi kề sát, một lúc lâu, Diệp Lăng Phi mới rời môi khỏi môi Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đè Bạch Tình Đình xuống dưới và âu yếm.
Miệng Bạch Tình Đình phát ra những âm thanh rên rỉ. âm thanh rên rỉ này không phải rất dài. Bạch Tình Đình bỗng nhiên kêu một tiếng, chợt nghe thấy tiếng huỳnh huỵch va chạm kịch liệt của chiếc giường với vách tường. âm thanh này cứ vang lên lớn dần. Trong đêm yên tĩnh như vậy, âm thanh này vang càng lớn.
Cô giúp việc chuyên môn chăm sóc cho Chu Hân Mính bị tiếng động này làm cho tỉnh giấc, cô ta từ trên giường bước xuống, lắng nghe kỹ tiếng động. Bỗng nhiên, cô gái ấy khoác áo vào, mở cửa phòng ra, đi về phía phát ra tiếng động. Khi cô ta đến trước cửa phòng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, cô ghé sát tai vào cửa phòng, khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Bạch Tình Đình, cô gái đỏ mặt và vội vàng trở về phòng.