Trên đường đi từ Vọng Hải đến Bắc Kinh, gã béo lùn kia trong lòng vô cùng tức tối mà không làm gì được. Tới khi máy bay tới sân bay quốc tế Vọng Hải, xuống máy bay, lúc này Diệp Lăng Phi mới thở dài nhẹ nhõm và nói:
- Khí hậu ở Vọng Hải thật là tuyệt, hừ, lại có thể nhìn thấy không ít các người đẹp mặc váy ngắn rồi!
Angle đi phía sau Diệp Lăng Phi, đẩy hắn một cái và nói:
- Bây giờ mới tháng mấy, lấy đâu ra các em mặc váy ngắn như thế, anh không thấy thời tiết bây giờ sao, lẽ nào anh nghĩ rằng ở đây có nhiều người phụ nữ không quan tâm đến thời tiết mà mặc váy ngắn sao?
- Bây giờ là cuối tháng 4 rồi, thời tiết đã rất ấm rồi, anh nghĩ nhất định có không ít các em mặc váy ngắn rồi, cứ cho là không hở đùi, đi tất chân cũng rất đẹp!
Diệp Lăng Phi nói đến đây còn nói thêm:
- Quên mất không bảo Tình Đình đi tất chân đến đón anh rồi, đến lúc đó, anh có thể chiêm ngưỡng đôi chân đẹp của Tình Đình.
Angle liếc Diệp Lăng Phi một cái, không thèm để ý đến hắn ta nữa.
Diệp Lăng Phi đẩy hành lý chưa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng trong đám đông đang nhìn ngược nhìn xuôi. Bạch Tình Đình mặc chiếc áo khoác màu hồng, bên trong là một chiếc áo váy dài. Tóc bối cao, trên khuôn mặt xinh tươi lộ rõ vẻ lo lắng, mắt luôn hướng về bên này. Khi cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi đẩy hành lý ra, Bạch Tình Đình bất chấp nhiều người xung quanh, giơ cánh tay phải lên vẫy, miệng hân hoan gọi:
- Anh, anh ơi!
Angle ở đằng sau lưng Diệp Lăng Phi, nghe thấy tiếng gọi của Bạch Tình Đình, Angle khẽ thở dài nói:
-Xem ra người phụ nữ đã kết hôn rất dễ trở lên ngu ngốc.
- Em biết cái gì, đây gọi là nhớ!
Diệp Lăng Phi nói, sau đó đi nhanh ra. Hắn vừa đến trước mặt Bạch Tình Đình liền ôm lấy cô, quay 2 vòng. Sau đó không để ý mọi người xung quanh, 2 người hôn nhau say đắm.
Tay của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vuốt ve mông của Tình Đình, môi hắn và Tình Đình dính chặt vào nhau, cảm giác như muốn hòa làm một với Tình Đình.
Cái gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”, lần này Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại xa cách rất lâu, vừa gặp mặt nỗi nhớ trong lòng liền biến thành nụ hôn nồng cháy. Mãi cho đến khi từ đằng sau vọng lại tiếng ho của Angle, hai người mới dừng lại. Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Bạch Tình Đình, quay người lại, nhìn Angle nói:
- Angle, em làm gì vậy?
- Không có gì. Em chỉ muốn nói với anh, em muốn đi trước!
Angle nói, mắt liếc nhìn Bạch Tình Đình, cười nói tiếp:
- Tôi không làm phiền hai người hôn nhau nữa, nhưng tôi nghĩ 2 người nên về nhà hôn nhau thì tốt hơn, ở đây nhiều người cẩn thận không lại bị họ vây lấy xem!
Diệp Lăng Phi nói:
- Không sợ, vây lại xem thì vây lại xem, anh đã bao giờ sợ bị người ta vây lại xem chưa.
Angle cười, không nói tiếp với Diệp Lăng Phi nữa mà đẩy hành lý đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi. Dã Thú và Dã Lang đẩy hành lý đi, bọn họ đều có việc riêng cần giải quyết. Sau khi những người kia đi, Diệp Lăng Phi đẩy hành lý của mình, tay ôm lấy eo của Bạch Tình Đình, vừa đi vừa nói:
- Bà xã, trên máy bay anh gặp một người đàn ông, rất hay, anh kể cho em nghe nhé!
- Vâng, được ạ!
Bạch Tình Đình như con chim nhỏ nép vào, được Diệp Lăng Phi ôm trong lòng, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói đến chuyện về người gã béo lùn, đang lúc đi ra phòng chờ sân bay, liền nghe thấy đằng sau có tiếng gọi:
- Mày đứng lại!
- Em à. Có phải ai gọi chúng ta không?
Nghe thấy có tiếng gọi. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay đầu lại. Liền nhìn thấy gã béo lùn kia, một mình đang vô cùng tức tối đi tới. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, người mà anh vừa nói chính là anh ta.
Bạch Tình Đình nhìn qua mặt tên béo lùn rồi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ cao ngạo. Chỉ có trước mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình mới tỏ ra là con chim nhỏ nép vào người, nhưng trước mặt người ngoài, Bạch tình Đình tỏ ra vô cùng cao ngạo. Gã béo lùn khi nhìn thấy Bạch Tình Đình, vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại có người phụ nữ xinh đẹp đến vậy, loại phụ nữ khí chất cao ngạo như vậy, bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn chinh phục.
Nhưng, gã béo lùn đó lại không nhìn Bạch Tình Đình lâu, ngược lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, tức tối nói:
- Lẽ nào mày nghĩ mày trên máy bay trêu trọc tao xong là không có chuyện gì nữa hay sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vậy mày định làm gì?
-Tao nói cho mày biết, tao ở Vọng Hải cũng là một người có thế lực, mày tốt nhất công khai xin lỗi tao, nếu không, mày sau này sẽ không được yên đâu!
- Thật lạ lùng. Tao thấy mày có phải là người không có đầu óc không, mày không biết tao là ai sao, mày dám ở đây đe dọa tao, mày ít nhất cũng nên biết rõ tao là ai, đến lúc đó hãy uy hiếp tao, hiểu chưa?
Câu nói của Diệp Lăng Phi khiến gã đàn ông đó câm họng, gã bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đau cả đầu, đến mức quên rằng gã từ đầu đến cuối đều không biết tên của người mình dang nói chuyện, chứ đừng nói đến thân phận.
Đúng lúc gã béo lùn ngây người ra, Diệp Lăng Phi liền giơ tay vỗ vào mặt gã béo lùn và nói:
- Người anh em, anh bây giờ lại thấy thích chú mày rồi đấy, bởi vì chú mày quá ngu ngốc, ngu tới mức làm anh nghĩ đến con chó cảnh anh nuôi ở nhà. Chú mày dù không biết anh là ai mà dám ở đây uy hiếp anh, được rồi, hôm nay anh mày tâm trạng tốt, không muốn so đo với chú mày, nếu lần sau còn như thế chú mày sẽ lãnh đủ đấy!
Diệp Lăng Phi nói xong, ôm lấy thắt lưng Bạch Tình Đình, hừ một câu lạnh lùng rồi cất bước đi, gã béo lùn chỉ biết tự ấm ức, giữa công chúng thể hiện mình có một công phu giỏi, sau đó mới quay người đi tìm mấy người Nhật kia. Gã béo lùn đã ở Nhật Bản vài năm rồi, lần này là giúp đỡ mấy người Nhật đến Vọng Hải khảo sát đầu tư. Bước tiếp theo là khảo sát thành phố Đông Hải. Thành phố Đông hải và Vọng Hải bởi vì duyên cớ địa lý, mấy người Nhật đó mới lựa chọn mục tiêu đầu tư tại thành phố này, hơn thế đằng sau còn có bí mật không thể tiết lộ.
Diệp Lăng Phi để hành lý vào trong cốp xe. Mở cửa xe, lên xe, Bạch Tình Đình đã ngồi ở ghế cạnh vô lăng, thắt dây an toàn.
Diệp Lăng Phi sau khi thắt xong dây an toàn, lại không vội vã khởi động xe mà quay sang hôn má Bạch Tình Đình và nói:
- Tình Đình, anh rất nhớ em, anh vốn muốn về sớm với em, nhưng ở Bắc Kinh có gặp qua Lão già. Vì thế mà kéo dài đến bây giờ mới về!
Diệp Lăng Phi trong lòng như nếm vị ngọt của mật ong vậy, thật là ngọt ngào. Hắn khởi động xe, đi ra ngoài bãi đỗ xe sân bay. Bạch Tình Đình gọi điện về nhà, điện thoại vừa kết nối, Bạch Tình Đình liền nói:
- Trương Vân, cô nói với Hân Mính là tôi và chồng tôi đang trên đường đường về nhà!
Bạch Tình Đình cúp điện thoại liền quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, bụng của Hân Mính càng ngày càng to rồi, cô ấy bây giờ cũng béo rồi, không biết có thể nhận ra cô ấy không nữa!
- Không phải chứ. Lẽ nào Hân Mính thay đổi diện mạo rồi ư?
- Đợi anh nhìn thấy Hân Mính sẽ biết ngay. Tóm lại, Hân Mính bây giờ mập rồi, cả ngày nằm trên giường, thỉnh thoảng vận động một chút, ai cũng có thể mập lên!
- Ừ, anh về nhà sẽ phải giục Hân Mính vận động nhiều một chút!
- Ồ, đúng rồi anh, em suýt quên mất một việc!
Bach Tình Đình nói đến đây, hơi cúi đầu xuống, lộ vẻ do dự, Diệp Lăng Phi quay sang Bạch Tình Đình nói:
-Tình Đình, có chuyện gì vậy, em mau nói đi, nói chuyện sao lại chỉ nói một nửa rồi không nói nữa như vậy được.
Bạch Tình Đình ấp úng nói:
- Ông xã, em...
- Em có thai rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh ngốc quá.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong đột nhiên nói. Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình làm cho giật mình, hắn suy nghĩ kỹ hơn và nói:
- Cũng đúng, anh và vợ anh đã lâu rồi không làm chuyện đó, em làm sao có thai được!
- Đúng vậy. Anh đúng là đại ngốc!
Bạch Tình Đình trên mặt lộ rõ nụ cười. Cô bặm môi nói hết mọi chuyện:
- Ông xã, em đi khám rồi. Bác sỹ nói trong huyết thanh của em có kháng thể kháng tinh trùng, khả năng mang thai rất ít!
Bạch Tình Đình thở một hơi rồi nói ra. Đầu cô cúi xuống, nói:
- Ông xã, em xin lỗi.
- Có gì mà e phải xin lỗi chứ! Anh có em là đủ rồi, không nhất thiết phải có con, hơn nữa, bác sỹ nói tỷ lệ mang thai thấp chứ không phải nói là không có đúng không nào?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, bèn ngẩng đầu lên, thở dài nhẽ nhõm, nói:
- Ông xã, em cứ sợ anh sẽ trách em, dù sao Hân Mính cũng đã sinh con cho anh, còn em đến bây giờ vẫn chưa có gì, em lo sợ anh sẽ nghĩ em.
- Không phải đã nói với anh rồi sao!
Diệp Lăng Phi một tay giữ tay lái, một tay vuốt má Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh đã nói với em rồi, anh yêu con người em, khi ở cùng em anh có cảm giác ấm áp của một gia đình, cứ cho là không có con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, chúng ta chỉ cần yêu nhau như bây giờ là đủ rồi, bà xã, anh nói vậy có đúng không nào?
Bạch Tình Đình cắn môi, gật đầu. Diệp Lăng Phi rút tay về, một tay giữ vô lăng, một tay lấy thuốc lá ra, châm lửa hút thuốc, châm thuốc xong, hắn mở cửa sổ xe, quay về phía Tình Đình và nói:
- Bà xã, anh ở Anh Quốc có mua quà cho em đấy, đợi về nhà, xem em có thích món quà anh mua không nhé!
- Em nhất định rất thích!
Bạch Tình Đình đến nhìn cũng không nhìn liền lập tức trả lời:
- Bất kỳ món quà nào anh mua cho em, em đều thích!
- Bà xã, một thời gian không gặp, miệng của em càng ngày càng ngọt. Anh rất thích em nói như vậy, đợi sau khi về nhà, đầu tiên sẽ chia quà cho mọi người, rồi hai vợ chồng mình đi tắm, sau đó...
Bạch Tình Đình gật đầu đồng ý nói:
- Được ạ!
Nói xong, Bạch Tình Đình lại quay mặt đi, dường như lo lắng bị Diệp Lăng Phi phát hiện trong mắt cô lóe lên một sự khao khát. Diệp Lăng Phi là người như thế nào, hằn đã sớm nhìn thấy sự khao khát ấy lóe lên trong mắt Tình Đình. Hắn cười nói:
- Bà xã, anh nghĩ, chúng ta tối nay không ngủ có được không?
- Buổi tối không ngủ?
Bạch Tình Đình ngẩn người, quay mặt về phía Diệp Lăng Phi, tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
- Anh, buổi tối tại sao không ngủ, anh ngồi máy bay rất mệt rồi, anh nên ngủ sớm chứ tại sao lại không ngủ?
Diệp Lăng phi cười nói:
- Không phải nhớ em sao? Nếu như chúng ta ngủ, làm sao có thể cả đêm...
Câu nói của Diệp Lăng Phi nói ra có thể xem là trần tục, một chút giảm tránh cũng không có, cứ trần tục như vậy mà nói ra. Bạch Tình Đình nghe xong, nũng nịu nói:
- Anh, không được nói vậy nữa, người ta dù sao cũng là phụ nữ, anh nói như vậy với em có phải thẳng quá không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Người đàn ông nên thẳng thắn một chút. Lẽ nào muốn người đàn ông mềm yếu, như thế thì không gọi là đàn ông, bà xã, lẽ nào em không thích anh thẳng thắn như vậy sao?
Câu nói của Diệp lăng Phi mang 2 tầng ý nghĩa, Bạch Tình Đình lúc đầu không hiểu. Nhưng về sau cô đã hiểu ra.Mặt cô đỏ lên, không dám nói tiếp với Diệp Lăng Phi, lo sợ Diệp lăng Phi sẽ nói ra những câu trần tục hơn. Người phụ nữ này khi đối diện với chồng mình, vẫn có sự ngại ngùng, phụ nữ chỉ lúc trên giường mới buông xuôi tất cả, mọi thứ bên trong đều thể hiện hết ra ngoài, nhưng khi không ở trên giường, sẽ có chút gì đó rụt rè. Cho dù không có người ngoài, người phụ nữ vẫn giữ sự rụt rè vốn có của mình, và tất nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ.
Thành phố Vọng Hải đã bước sang tháng tư, sắp tới tháng 5 rồi. Nhiệt độ đã bắt đầu tăng lên, trên đường về nhà, hai bên đường đã có không ít phụ nữ mặc váy ngắn. Khi Diệp Lăng Phi rời khỏi Vọng Hải, mới là tháng 3, lúc đó, người đi ở hai bên đường ở Vọng Hải vẫn mặc rất nhiều, bây giờ nhìn thấy nhiều phụ nữ mặc váy ngắn đến vậy, khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy thời gian hắn ở bên ngoài không phải chỉ có 1 tháng mà là hơn 1 năm. Nhìn thấy thành Phố Vọng Hải có sự thay đổi, dường như có thêm nhiều cửa hàng và nhà cao tầng.
Diệp Lăng Phi không biết đây có phải là thật không? Hay là bản thân rời khỏi thành phố này quá lâu rồi. Phía trước có đèn đỏ, có khoảng hai mươi ba mươi chiếc xe dừng chờ đèn xanh.
Đối với Diệp Lăng Phi, giao thông ở Vọng Hải vẫn đông đúc như trước, không có gì thay đổi. Hắn dừng xe lại, đặt tay phải lên giữa đùi Bạch Tình Đình, vuốt ve giữa đùi cô, điều đó khiến anh muốn nhanh chóng về đến nhà. Bạch Tình Đình cố ý kẹp chặt 2 đùi, nũng nịu nói:
- Ông xã, anh bây giờ đã vội rồi à!
- Mỹ nhân trước mặt, làm sao không vội được!
Diệp Lăng Phi lại nhìn đèn đỏ trước mặt nói:
- Anh thấy đèn đỏ này it nhất còn phải chờ một lúc nữa, anh đương nhiên muốn tranh thủ thời gian rồi!
Diệp Lăng Phi thò tay vào quần lót của Bạch Tình Đình, vuốt ve viền chiếc quần lót chữ T của cô, ngón tay hắn vừa định đi vào, Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Ông xã, tay anh bẩn đấy, đừng chậm vào chỗ đó của em.
Diệp Lăng Phi nghĩ cũng phải, không dám cho tay vào. Hắn tóm lấy tay Bạch Tình Đình đặt vào chỗ của mình. Tay của Bạch Tình Đình vuốt ve cái đó của hắn nằm bên dưới quần hắn, rất nhanh, Diệp Lăng Phi liền có phản ứng. Lúc đó, đột nhiên có tiếng còi xe vang lên, thì ra xe đằng sau thấy xe đằng trước không có phản ứng, liền nhấn còi. Bạch Tình Đình mặt ngại ngùng đỏ ửng lên, lập tức đẩy tay Diệp Lăng Phi ra, ngồi ngay ngắn lại. Diệp Lăng Phi tỏ ra như không có gì, không những không vội vàng lái xe, ngược lại thò tay trái ra giơ ngón tay giữa lên, sau đó Diệp lăng Phi phá lên cười. Lúc đó mới bắt đầu lái xe đi.
Tâm trạng Diệp Lăng Phi rất tốt. Sau khi về đếnVọng Hải, Diệp Lăng Phi cảm thấy mọi thứ đều thật thoải mái. Bản thân hắn càng ngày càng thích Vọng Hải. Hoặc là do hắn đã quen thuộc với thành phố này, quen thuộc với cuộc sống nơi đây, càng quen thuộc hơn với con người nơi đây.
Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự Nam Sơn, sau khi đỗ xe xong, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống xe. Diệp Lăng Phi lấy hành lý trong cốp xe, đẩy hành lý vào trong biệt thự. Trong phòng khách biệt thự, Trương Vân đã ở đó đợi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa vào trong biệt thự, Trương Vân liền tươi cười nói:
- Diệp tiên sinh, ông đã trở về.
Diệp lăng Phi cười và chào Trương Vân, hắn không để cho Trương Vân đẩy hành lý, mà tự đẩy hành lý vào trong phòng ngủ. Vừa đặt hành lý xuống, Diệp Lăng Phi lập tức đi gặp Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đang nằm trên giường, trong tay cầm một cuốn sách đang xem, bên cạnh Chu Hân Mính, có thêm một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi. Cô gái đó dáng vẻ rất thanh tú, cô gái đó vốn ngồi bên cạnh nói chuyện với Châu Hân Mính, vừa nhìn thấy có người lạ vào, cô gái đó liền đứng dậy.Tình Đình vừa bước vào, liền giới thiệu cô gái đó, Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, đây là người hộ lý em mới mời cho Hân Mính! Cô ấy đã được đào tạo chuyên môn để chăm sóc sản phụ.
- Cái gì, có cả chuyên ngành này cơ à, bây giờ các trường học của Trung Quốc thật tốt, chuyên ngành nào cũng có!
Diệp lăng Phi chỉ chào cô gái kia nói, sau đó liền đến trước mặt Hân Mính, đầu tiên hôn Chu Hân Mính, sau đó áp tai lên bụng cô và nói:
- Bảo bối của bố, bố đã về rồi, có nhớ bố không?
Chu Hân Mính cười, cô dang tay đẩy Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh vừa mới về, nên nghỉ ngơi đi đã.
Câu gọi ông xã của Chu Hân Mính, lập tức khiến cô hộ lý kia ngây người ra, Cô ta trước tiên nhìn Bạch Tình Đình, sau đó lại nhìn Chu Hân Mính đang nằm trên giường, nhất thời không hiểu như thế nào. Đương nhiên, là một nhân viên hộ lý đều có quy tắc nghề nghiệp, không được nói chuyện của chủ, càng không được phép hỏi chuyện riêng tư của chủ...Cô gái đó mặc dù trong lòng cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu, nhưng cũng không để ý quá mức.
Diệp Lăng Phi đưa tay chạm vào mông Chu Hân Mính, vừa sờ vừa nói:
- Hân Mính, em biết không, vừa rồi Tình Đình nói em mập lên rồi. Nói anh không thể nhận ra em, lúc đó anh còn lo lắng đấy, không ngờ em chỉ có mông to ra thôi, ừ, mông to tốt, có thể sinh con trai!