Bạch Tình Đình vẫn còn đang suy nghĩ lại chuyện lúc nãy, đây là lần đầu tiên nàng vào trong rạp chiếu phim. Bạch Tình Đình nhẹ nhàng kéo tay Diệp Lăng Phi, có cảm giác khá háo hức.
- Làm ơn cho tôi hai vé xem phim.
Diệp Lăng Phi cùng với Bạch Tình Đình đi vào trong sân khấu. Ngón tay phải của Diệp Lăng Phi chỉ vào bộ phim có tên Chiến tranh chi vương.
Bộ phim Chiến Tranh Chi vương này do Nicholas đóng vai diễn viên chính, nói về một câu chuyện của một người buôn bán súng ống đạn dược, so với cuộc sống của Diệp Lăng Phi thì có vài phần tương tự.
Cầm vé xem phim trong tay, Diệp Lăng Phi cùng với Bạch Tình Đình đi vào trong đại sảnh. Bạch Tình Đình hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, một số cô gái có vẻ như đố kỵ với nàng. Quần áo của Bạch Tình Đình tuy không phải là hàng đỉnh cấp nhưng cũng là một phục sức sang trọng, ít người có khả năng ăn mặc như vậy. Còn nữa, trong tay của Bạch Tình Đình cầm cái túi xách được chế tạo tinh xảo, cộng với chiếc dây chuyền và vòng hoa tai bằng kim cương chỉ sợ cũng đã với số tiền vô cùng lớn rồi.
Đàn ông thì mê mẩn với vẻ đẹp của Bạch Tình Đình. Trong bộ quần áo này, Bạch Tình Đình quả là có một khí chất trời sinh, khiến cho đàn ông ở đây phải thần hồn điên đảo. Nhất là cặp đùi thon đẹp của nàng, khiến cho bọn họ phải nuốt nước miếng.
Đền chiếu phim ở trong đại sảnh bật lên, Diệp Lăng Phi kéo bàn tay nhổ bé của Bạch Tình Đình tìm đến chỗ ngồi của bọn họ. Sau đó hắn kêu nàng ở đây chờ hắn một lát rồi đi ra khỏi rạp.
Bạch Tình Đình ngồi ở đây nhìn quanh bốn phía, nàng có một cảm giác rất lạ lẫm. Nàng từ trước tới nay chưa bao giờ đến rạp chiếu phim này, Bạch Cảnh Sùng rất bận việc công tác cho nên rất ít khi đi cùng nàng. Nàng thường xuyên ở nhà và cuộc sống của nàng rất đơn giản, chỉ là đi mua sắm, dạo phố, ngẫu nhiên thì tham gia một số lễ hội mà thôi. Bạch Tình Đình cũng hy vọng là nàng có thể cùng với bạch mã hoàng tử của mình có thể trải qua cuộc sống lãng mạn, thế nhưng những công tử nhà giàu ở bên cạnh nàng đều nhìn nàng với ánh mắt không khác gì ánh mắt của một bọn ký sinh trùng. Họa hoằn có một số người anh tuấn thì biểu hiện trước mặt nàng lại khúm núm, khiến cho nàng phải xem thường.
Bạch Tình Đình chờ một lát thì Diệp Lăng Phi đã ôm một bịch bỏng ngô lớn chạy về, trên tay hắn còn có một đóa hoa hồng.
Bà xã, đây là lễ vật của anh cho em, tượng trưng cho sự ước hội lần đầu tiên của chúng ta, hy vọng đóa hoa hồng này có thể khiến cho em thêm một phần lãng mạn.
Diệp Lăng Phi đưa đóa hồng cho Bạch Tình Đình.
Tuy chỉ là một đóa hồng nhưng đã khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình có một cảm giác khác thường. Các cô gái đều thích hoa, Bạch Tình Đình cũng không phải là ngoại lệ, nàng cầm lấy đóa hồng cất tiếng:
- Hừ, đừng tưởng rằng chỉ dùng một đóa hoa hồng là có thể lay chuyển được tôi, khiến tôi có tâm tình tốt hơn.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng nàng lại nắm chắc đóa hồng trong tay, bàn tay trái khẽ búng búng những giọt nước ở trên cánh hoa.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, giả bộ như không nghe thấy lời nói vừa rồi của nàng, hắn ôm bịch bỏng ngô cười nói:
- Bà xã, anh thấy bộ phim này rất hai. Nicholas sắm vai một kẻ buôn lậu súng ống đạn dược rất chân thật. Chỉ có một chỗ không tốt chính là, muốn kiếm được súng ống đạn dược thì phải khó khăn và nguy hiểm hơn trong phim rất nhiều lần.
- Tại sao anh biết, đừng nói là anh cũng đã từng buôn lậu súng ống đạn dược đó.
Bạch Tình Đình đưa tay cầm lấy một ít bỏng ngô đưa lên miệng.
- Ừm, anh đoán.
Diệp Lăng Phi rất muốn nói thật, mình chính là một người buôn bán súng ống đạn dược.
Căn phòng trở nên tối lại, phim đã chính thức trình chiếu.
Bạch Tình Đình tập trung xem phim, nàng rất thích hào khí trong bộ phim này, có cảm giác mong muốn mình có thể chính thức trải nghiệm qua.
Vừa xem phim, vừa ăn bỏng ngô, ngẫu nhiên đã bàn luận nội dung phim với Diệp Lăng Phi. Cảm giác lãng mạn này với nàng khiến cho trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự động tâm. Bất tri bất giác, lúc này nàng đã như đắm chìm vào cốt truyện của bộ phim, bàn tay phải nắm chặt tay của Diệp Lăng Phi, thân thể trở nên căng thẳng.
Diệp Lăng Phi ở bên cạnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tình Đình thì động tăm, trong lòng hắn không kìm được sự xúc động, nhịn không được khẽ ghé bờ môi tới gần khuôn mặt của Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng hôn một nụ hôn trên mặt nàng, trầm thấp cất tiếng:
- Tình Đình, hãy tin anh, anh không giống như loại người mà em nghĩ, tại vì trên lưng của anh có quá nhiều gánh nặng, nhưng sớm muộn cũng có ngày anh sẽ thực sự hiện ra trước mặt em.
Bạch Tình Đình không hề động đậy, thậm chí không hề quay đầu lại, giống như là không nhận thấy Diệp Lăng Phi vừa hôn nàng. Nhưng khi Diệp Lăng Phi hôn nàng, bàn tay nàng lại nắm chặt lấy bàn tay của hắn hơn.
Ánh đèn leo lét ở trên lầu hai khách sạn Vương Khác. Một thiếu nữ khoảng hai mươi ba tuổi đang cúi đầu lắp ráp một khẩu súng ngắn. Một lúc sau, thiếu nữ đã lắp ráp xong, cầm súng trong tay nhắm ra ngoài cửa sổ.
- Đại ca, lần này em thấy đừng để cho tam muội đi, để em đi là được rồi.
Ở trong gian phòng, có hai nam nhân da vàng khác. Một tên đang cầm khẩu thủ thương, ngón tay không ngừng vặn chốt an toàn.
- Nhị đệ, nhiệm vụ lần này không bình thường, cảnh sát Trung Quốc không đơn giản, nếu như đệ xuất hiện thì rất dễ bị người khác để ý.
Một người đàn ông trung niên khác lại nói:
- Lần trước chúng ta xử lý cái tên gia hỏa này không may lại bị cảnh sát Trung Quốc chú ý tới, nói không chừng bọn họ đã chú ý tới mục đích thật của chúng ta. Cho nên một khi chúng ta xuất hiện, cảnh sát Trung Quốc sẽ rất dễ thông qua hình cảnh quốc tế điều tra thân phận, sẽ khiến cho chúng ta khó có cơ hội.
Người đàn ông trung niên Myanma này tên gọi là Orde Wingate, nhị đệ kết bái với hắn chính là Ne Win, đều là người Myanma. Còn cô gái trẻ tuổi kia chính là Suu Kyi, đều là người Myanma. Năm đó Suu Kyi chỉ mới mười sáu tuổi. Năm đó, Suu Kyi chỉ mới mười sáu tuổi, cùng với Orde Wingate chạy nạn rời khỏi Myanama, sau đó lưu lạc quanh đông Nam Á, qua Lào, Cambodia.
Orde Wingate cùng với Ne Win từng đi theo lính. Suu Kyi hồi trước đầu phục một trùm buôn ma túy lớn ở Lào, về sau ba người bọn họ tự lập ra môn hộ, dần dần trở thành sát thủ. Lần này, bọn họ tới Trung Quốc chính là để xử lý Auner.