Diệp Lăng Phi giống như là vô sỉ tham lam mút lấy cặp môi thơm của Bạch Tình Đình, bàn tay phải của hắn thì đặt ở trên chân thon dài của nàng. Diệp Lăng Phi không biết tại sao, cặp môi của nàng có vẻ hơi ướt át, khiến cho hắn không rời ra được, trong lòng bốc lên một dục hỏa nóng bỏng.
Đầu lưỡi hắn đã xâm chiếm khắp nơi trong cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình. Kỹ thuật hôn môi không thành thục của Bạch Tình Đình khiến cho hắn càng thêm kích thích, thân thể lại càng thêm nóng.
- A.
Một thanh âm nhỏ phát ra từ miệng Bạch Tình Đình, sau đó môi hai người rời khỏi bờ môi của nhau. Sắc mặt Bạch Tình Đình ửng đỏ, nàng cảm giác thấy cặp mông của mình bị một thứ gì đó hơi cừng đâm vào. Khi nghĩ đến đó là vật gì, sắc mặt của nàng lại thêm đỏ, nàng dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, giãy dụa trong lòng hắn.
- Tôi xem xem ai gọi điện thoại.
Bạch Tình Đình cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng, vội vàng đi tới bàn cầm lấy điện thoại xem xem đó là số điện thoại của ai.
- Nhầm số.
Bạch Tình Đình nói.
- Bà xã, chúng ta đi ăn cơm đi.
Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Quan hệ của hai người có vẻ tiến triển hơi nhanh. Vừa rồi dục hỏa bốc lên, cả hai đều nhất thời không kìm chế được chính mình, kết quả không ngờ cả hai lại gần nhau thêm một bước. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, có cảm giác việc này cũng hơi kỳ quái.
- Ừm, tôi đi tắm.
Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói, thái độ vô cùng ôn nhu, tựa như là một cô vợ nhỏ vậy. Nàng vội vàng mở cửa phòng, đi tới phòng tắm.
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn cũng đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ tới phòng ăn dưới nhà.
Lúc này Bạch Tình Đình đang ở trong phòng, nước lạnh trút xuống người, một lúc sau nàng ngẩng đầu lên, nàng hướng về phía mình trong gương nói:
- Bạch Tình Đình, ngươi nhớ kỹ, Diệp Lăng Phi chính là một tên khốn kiếp, ngươi nhất định không thể thích hắn, vừa rồi chẳng qua là ngươi chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy cho nên mới kìm chế không nổi mà thôi. Đúng vậy, Diệp Lăng Phi cùng với những tên nam nhân khác đều giống nhau, chỉ là một lũ ruồi bọ đáng ghét, ngươi ngàn vạn lần không thể trúng kế của hắn.
Bạch Tình Đình hướng về phía mình trong gương nói mấy lần mới có cảm giác khá hơn, dục hỏa trong lòng nàng lúc này cũng đã tắt ngầm. Nàng xoa xoa mặt rồi quay người đi lên trên lầu.
Trong nhà ăn, Diệp Lăng Phi đã ngồi trước bàn, trước mặt hắn là một chén súp. Hắn dùng cái thìa nhỏ múc súp đưa vào miệng, vừa ăn vừa ăn vừa nhìn về phía cầu thang.
Bạch Tình Đình lúc này đã xuống lầu, nàng thấy Diệp Lăng Phi đang ăn súp thì cũng không nói gì, ngồi đối diện với hắn rồi ăn.
Hai người không ai nói chuyện, tất cả đều chăm chú đến việc ăn uống.
Cô Ngô bưng một món ăn vừa xào đến trước bàn ăn, thấy dáng vẻ của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi thì thầm cười, cô đặt món ăn lên trên bàn rồi rời đi.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng ăn xong bát súp, sau đó hắn hướng về phía đồ ăn phía trước, hai tay chống trên bàn, dùng một giọng nói thăm dò:
- Tình Đình, chúng ta đi xem phim được không?
Bạch Tình Đình vốn định dùng một vẻ mặt lạnh lùng đối với Diệp Lăng Phi, không để cho Diệp Lăng Phi khi dễ mình nhưng khi vừa nghe hắn nói là đi xem phim thì lại thốt ra:
- Ừ.
Lời này vừa thốt ra, Bạch Tình Đình liền hối hận, nàng thầm oán trong lòng:
- Ta làm sao lại tùy tiện đáp ứng hắn như vậy nhỉ?
Cũng may, Diệp Lăng Phi không đùa giỡn như thường ngày, hắn cười ha hả nói:
- Đã như vậy tôi sẽ lái xe.
Nói xong, Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ ngồi, đi ra bên ngoài.
Bạch Tình Đình cũng không ăn, nàng buông thìa xuống, cầm lấy giấy lau miệng cảm nhận dư vị của món súp. Nàng ngồi vài giây sau đó nhanh chóng đi lên trên lầu.
Diệp Lăng Phi đạp ga nổ động cơ. Trên tay của hắn cầm một điếu thuốc, hồi tưởng lại màn hương diễm lúc nãy. Trong lòng Diệp Lăng Phi liền có một sự ấm áp, nhớ tới mình và Bạch Tình Đình cãi nhau âm ỉ, hắn không kìm được cười toe toét.
Bạch Tình Đình thay quần áo trọn vẹn hai mươi phút mới xuống xe. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình đây đâu phải là xem phim mà rõ ràng là đi dự hội. Nàng mặc một bộ đồ màu trắng sang trọng, trên cổ mang một chiếc dây chuyền đính kim cương, trên tai cũng đeo một chiếc vòng bằng kim cương sáng loáng, còn trên tay nàng là một chiếc túi xách.
- Anh lái xe đưa em đến đường C200 được không?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy cách ăn mặc của Bạch Tình Đình thì cảm thấy chiếc xe của mình có vẻ không phù hợp cho lắm.
Bạch Tình Đình mở cửa xe ra ngồi bên cạnh hắn, cặp đùi thon dài đặt ngay trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng ực một cái.
- Chúng ta đi xem phim gì đây?
Bạch Tình Đình thản nhiên hỏi.
- Em muốn xem phim gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Phim gì cũng được, dù sao tôi cũng chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ở nhà rảnh rang không biết làm gì.
Lời nói này của Bạch Tình Đình khiến cho người ta hiểu rằng Bạch Tình Đình không phải quá thích đi xem phim, sở dĩ nàng đáp ứng Diệp Lăng Phi là bởi vì ở nhà nàng không có việc gì để làm.
Nhưng Bạch Tình Đình càng nói như vậy, càng để lộ mong muốn đi xem phim của nàng. Đối với một cô gái mà nói, nếu như không muốn đi xem phim, thì hoàn toàn có thể mặc một bộ quần áo bình thường mà đi ra khỏi cửa. Cách ăn mặc của Bạch Tình Đình như vậy cho thấy nàng rõ ràng rất coi trọng việc đi xem phim này.
Tuy nhiên Diệp Lăng Phi không chọc ghẹo mà phụ họa với Bạch Tình Đình:
- Ừm, nói cũng đúng, bây giờ là tám giờ, chúng ta mà không đi ra ngoài dạo thì chẳng phải là đã lãng phí thời gian rồi sao?
Cửa biệt thự từ từ mở, Diệp Lăng Phi lái xe đưa Bạch Tình Đình ra ngoài, hướng vào trong nội thành. Dọc theo con đường này, Diệp Lăng Phi thao thao bất tuyệt cười đùa, không giống như bình thường. Giờ phút này, Diệp Lăng Phi giống như là một chàng trai mới biết yêu, cố gắng nịnh nọt bạn gái của mình.
Bạch Tình Đình thỉnh thoảng lại nhếch bờ môi nhỏ lên cười cười, nàng không ngờ Diệp Lăng Phi lại có thể nói chuyện khiến cho người ta buồn cười muốn chết. Bất tri bất giác, cả hai đã vào trong nội thành.
Diệp Lăng Phi đem xe dựng ở trước cửa rạp chiếu phim. Hắn mở cửa ra mời Bạch Tình Đình xuống. Bạch Tình Đình lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi ân cần như vậy thì trong lòng không khỏi xao động. Nàng ngồi trong xe không nhúc nhích, đưa đôi mắt đẹp đánh giá Diệp Lăng Phi, cảm thấy hắn như là một con người khác vậy.
Diệp Lăng Phi mỉm cười, duỗi tay phải ra thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có nhiều bộ mặt. Nếu như trước kia em ngang ngạnh thì hôm nay em lại có một bộ mặt khác. Em là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp, đêm nay là đêm của chúng ta.
Những lời nói này khiến cho Bạch Tình Đình có một cảm giác khác thường. Nàng giật mình liếc nhìn Diệp Lăng Phi trong bộ đồ tây màu trắng, tựa như là bạch mã hoàng tử mà nàng từng mơ ước vậy. Chờ hắn vươn cánh tay, đưa nàng vào trong dự lễ dạ hội. Bạch Tình Đình đang định vươn tay phải ra, đột nhiên Bạch mã hoàng tử không còn thấy đâu nữa, chỉ còn Diệp Lăng Phi trong bộ đồ bạch sắc đừng chờ, đeo một đôi giày du lịch hiệu Nike đang nhìn mình.
Bạch mã hoàng tử trong lòng Bạch Tình Đình không thấy đâu, bây giờ chỉ có lưu manh hoàng tử đang ở trước mặt chờ nàng.