Khi bảo vệ vừa tới nơi, Đinh Nhã liền quát lên đầy tức giận:
- Sao mấy người chậm chạp quá vậy? Mau lôi cô ta ra ngoài!
Nhưng mấy người bảo vệ chưa kịp làm gì đã nghe thấy giọng nói yếu ớt khiến người khác khó lòng cự tuyệt của Uyển Vi:
- Khoan đã! Không cần....hay cho tôi nói câu cuối cùng rồi tôi sẽ đi,... Quang Hà, em chúc anh và cô ấy, 2 người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long. Anh yên tâm, em sẽ không chút oán hận anh, còn... đứa bé... anh cũng đừng lo... em hôm nay sẽ phá bỏ .... anh và em sẽ không còn ràng buộc gì, anh cũng không cần cảm thấy tội nỗi, em sẽ không để cho anh gặp được anh, khó xử nữa... hức...
Nói xong, cô ôm mặt khóc nức nở xoay người chạy đi...
Mọi người nhìn bóng lưng mỏng manh, yếu mềm đó, không khỏi có chút xót thương cho cô gái bất hạnh! Bắt đầu nhỏ tiếng chỉ trích:
- Sao lại có người đàn ông như vậy chứ?
...
- thật là bỉ ổi!
...
..v...v...
Nhưng, ai cũng đều không biết, cô gái nức nở nào đó , khi ra đến cửa, khẽ dừng bước, khóe môi nhếch lên một đường cong, ánh mắt nhu nhược , mềm yếu đã không còn, thay vào đó là cái sắc lạnh xen chút giảo hoạt!
Mã Quang Hà, để xem, lần này anh làm như thế nào để giải quyết?!
Tuy nhiên...
Chính cô gái đó cũng không hề hay, nhất cử nhất động của mình đã nằm gọn trong đôi đồng tử sâu hun hút của ai đó.
Người đàn ông tay mân mê li rượu, mắt ưng nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhỏ nhắn của ai đó, mang theo nghiền ngẫm. Cuối cùng, khóe miệng khẽ nâng
Quả thực... là một con mèo nhỏ thú vị!