Cô lại lùi lại phía sau vài bước, ủy khuất nói:
- Quang Hà, em biết, gia đình em không có điều kiện , cũng không thể cho anh được gì, cho nên việc anh hủy hôn với em đi cưới cô ấy là điều đương nhiên, vì, chỉ cô ấy mới giúp công ty anh thêm phát triển, còn em... em thật vô dụng, em không thể cho anh được điều đó. Nhưng tại sao anh nỡ đối với đứa con ruột thịt còn chưa thành hình như vậy? Sao anh lại bắt em đi phá đứa bé?
Nói xong, cô đặt tay lên cái bụng bằng phẳng, bật khóc nức nở!
Nhất thời, mọi ánh mắt khinh bỉ đều bắn lên người anh ta, lại đưa ánh mắt thương cảm cho cô gái nhỏ đang khóc nức nở kia.
Mã Quang Hà nghe vậy, sắc mặt đỏ tím, vội chối:
- Cô nói láo! Tôi có con với cô khi nào?!
Mà trong mắt mọi người, đó là anh ta đang phủi sạch quan hệ, đáng khinh, hèn hạ!
Uyển Vi nhìn biểu tình đặc sắc trên mặt anh ta, trong lòng không khỏi cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại càng thêm nức nở, khóc đến" hoa lê đẫm mưa" , giọng nói có bao nhiêu uất ức đáng thương liền có bấy nhiêu:
- Anh là đang rũ bỏ em sao?... hức.. sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ?!...
Mã Quang Hà trợn mắt nhìn cô tự biên tự diễn, miệng mấp máy, không biết phải nói thế nào.
Đúng lúc này, bảo vệ từ bên ngoài cũng vào tới nơi...
...