Chương 99: Tính toán của Mộc Kiếm Phong! (2)

Mộc Kiếm Phong mỉm cười nói, giọng nói thành khẩn và chân thành, ai cũng đều cảm thấy ông ta đây là đang hoàn toàn nói chuyện giúp ngô Nhàn.

Mà khi Ngô Nhàn nghe thấy câu nói này của Mộc Kiếm Phong, ánh mắt liếc nhìn Mộc Vân Hiên, ánh mắt hắn hơi híp lại, dường như là hiểu ra được cái gì, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt như có như không.

Phần lớn những vị khách ngồi ở đây, khi nghe thấy câu nói của Mộc Kiếm Phong, cũng lần lượt phối hợp nói.

“Đúng thế Phù Sinh, mở ra cho chúng tôi cùng xem đi, dù sao cũng là một phần lòng tốt của Ngô tiên sinh!”

“Không sai, phần thành ý chân thành nên đáng ra nên được thể hiện trước mặt mọi người, không thể cất giấu đi được!”

“Đúng là như vậy, Ngô tiên sinh chính tay viết chữ cho Phù Sinh, đương nhiên là nên lập tức mở ra cho mọi người có mặt ở đây thưởng thức, không thể cứ cất giấu đi như thế!”

Nghe thấy một loại tiếng nói phối hợp ở phía dưới, trong đáy mắt Mộc Kiếm Phong lộ ra một tia ý cười.

Đương nhiên ông ta sẽ không có lòng tốt giúp Ngô Nhàn như thế, trên thực tế, suy nghĩ của ông ta hoàn toàn ngược lại, ông ta là muốn thông qua việc hạ thấp Ngô Nhàn, để nâng cao con trai của mình là Mộc Vân Hiên.

Mộc Kiếm Phong vô cùng muốn kết hợp chuyện tốt của con trai mình và Liễu Tư Tinh, có thể ôm được cái đùi lớn Liễu gia này, đối với Mộc gia mà nói chắc chắn là một chuyện tốt lớn bằng trời.

Về mặt điểm này, suy nghĩ của Mộc Kiếm Phong và Tần Tuyết Tùng lúc trước là hoàn toàn giống nhau.

Mà hôm nay ở trong bữa tiệc, dáng vẻ thân mật gần gũi giữa Ngô Nhàn và Liễu Tư Tinh, toàn bộ đều bị Mộc Kiếm Phong nhìn vào trong mắt.

Lão hồ ly tinh như Mộc Kiếm Phong, làm sao có thể không nhìn ra được phần tình ý sâu sắc kia của Liễu Tư Tinh đối với Ngô Nhàn chứ?

Nếu như Liễu Tư Tinh và Ngô Nhàn thành đôi, vậy thì Vân Hiên còn có cơ hội gì nữa? Hơn nữa lúc trước Mộc Kiếm Phong đã cẩn thận quan sát thái độ khi xuất hiện của Liễu Phù Sinh đối với Ngô Nhàn.

Có thể nhìn ra được, đối với người đã cướp đi trái tim con gái của ông ấy, có lẽ Liễu Phù Sinh cũng là không quá hài lòng lắm mới đúng, nếu không, ông ấy tuyệt đối sẽ không là loại thái độ không nóng không lạnh này.

Mà nhìn vào quần áo và thân phận của Ngô Nhàn, tự bộ não của Mộc Kiếm Phong đã suy nghĩ ra một loại sự việc này.

Rất có thể chỉ là Liễu Tư Tinh bởi vì tài năng đánh đàn của Ngô Nhàn mà sinh ra tình cảm yêu thích, nhưng mà gia đình của tên này không môn đăng hộ đối với Liễu gia,vì thế Liễu Phù Sinh mới có chút âm thầm không hài lòng.

Nếu như Liễu Phù Sinh đã không hài lòng, vậy thì chuyện này dễ làm rồi, Mộc Kiếm Phong có thể không hề kiêng dè gì mà dùng một vài “thủ đoạn nhỏ” khiến cho Liễu Tư Tinh nhìn rõ ai mới là thanh niên tài tuấn chân chính, còn về phần Ngô Nhàn này, chẳng qua chỉ là thời thiếu nữ từng mơ một giấc mộng hoang đường đẹp đẽ mà thôi.

Chỉ có loại người giống như Vân Hiên, mới là xứng đôi với Liễu Tư Tinh!

Tất cả mọi chuyện Mộc Kiếm Phong đều đã nghĩ rất hoàn hảo, nhưng mà ông ta chỉ là đoán sai một điểm, cũng là điểm quan trọng nhất, đó chính là sở dĩ Liễu Phù Sinh có thái độ như thế đối với Ngô Nhàn, là bởi vì ông hoàn toàn còn chưa chuẩn bị xong nên đối mặt với Ngô Nhàn như thế nào.

Dù sao, hôm nay cũng được xem như là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt.

Chỉ có điều những chuyện này, Mộc Kiếm Phong không hề biết, bây giờ ông ta chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào khiến cho ngô Nhàn mất mặt, từ đó gieo một hạt giống vào trong lòng của Liễu Tư Tinh.

Vân Hiên là người đi theo Bách Lý Mặc Hiên đại sư học tập thư pháp nhiều năm, mà Ngô Nhàn này là người chơi cổ cầm viết thư pháp, một người chơi cổ cầm, làm sao có thể so sánh được với thư pháp của Vân Hiên?

Đến lúc đó để cho Vân Hiên giả vờ bình phẩm hai câu, nhất định có thể khiến cho Ngô Nhàn này không xuống được đài.

Chính bởi vì có tính toán như thế, Mộc Kiếm Phong mới lên tiếng nói Liễu Phù Sinh mở bức tranh chữ mà Ngô Nhàn tặng ra trước mặt mọi người, để thuận tiện cho ông ta tiến hành kế hoạch tiếp sau đó.

“Điều này…”

Liễu Phù Sinh xoa xoa cuộn giấy ở trong tay, ông có chút do dự không biết có nên mở ra hay không, dụng ý của Mộc Kiếm Phong này, bây giờ ông đã đoán ra được mấy phần.

“Nếu như Mộc tiên sinh đã nói như thế rồi, mở ra cũng không sao cả.”

Thần thái của Ngô Nhàn bình tĩnh, hắn nhìn sang Mộc Vân Hiên ở bên cạnh đã có chút nóng lòng muốn thử, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Muốn đánh vào mặt tôi? Vậy thì được, tiếp theo đây sẽ xem xem, tốt cuộc là ai đánh mặt ai!

Liễu Phù Sinh nhìn Ngô Nhàn thật sâu, nhưng nếu như Ngô Nhàn nói muốn để cho ông mở cuộn giấy này ra, đương nhiên ông cũng không còn lý do gì để từ chối nữa.