Chương 98: Tính toán của Mộc Kiếm Phong!

Liễu Tư Tinh nhìn thấy khách khứa tặng quà cũng tàm tạm rồi, thì kéo theo Ngô Nhàn đi đến bên cạnh Liễu Phù Sinh, cô lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào với Liễu Phù Sinh, tiếp đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

“Ba, quà tặng cho ba!”

“Ba còn tưởng con quên mua quà cho ba rồi đó.”

Liễu Phù Sinh cười nhận lấy hộp quà nhỏ từ tay của Liễu Tư Tinh.

“Bây giờ không được mở ra, một lát nữa quay về tự ba âm thầm mở ra.”

Liễu Tư Tinh nghịch ngợm nói.

“Ha ha ha, được, vậy thì ba sẽ nghe theo lời Tư Tinh của ba rồi.”

Liễu Phù Sinh ba, sau đó ông không đưa hộp quà nhỏ cho người hầu, mà là tự mình cất giữ chặt ở trong người.

Những vị khách khác nhìn thấy đãi ngộ khác biệt của Liễu Phù Sinh đối với quà của Liễu Tư Tinh, cũng không lấy gì làm lạ, mọi người đều biết Liễu Tư Tinh là viên ngọc trên lòng bàn tay của Liễu Phù Sinh, cho dù người ta có tặng một cái hộp rỗng thì có làm sao? Liễu Phù Sinh vẫn sẽ cười nhận lấy.

Mà so sánh với Liễu Tư Tinh, rõ ràng phần nhiều ánh mắt của mọi người vẫn là dừng lại ở trên người Ngô Nhàn, bọn họ đều muốn biết, người thanh niên trẻ tuổi trên danh nghĩa là thầy của Liễu Tư Tinh này, rốt cuộc sẽ tặng một phần quà như thế nào cho Liễu Phù Sinh.

Còn về phần những thanh niên tài tuấn nhìn thấy bộ dáng thân mật của Ngô Nhàn và Liễu Tư Tinh, mà có chút thù địch, lúc này cũng đều dùng một bộ ánh mắt âm thầm có địch ý nhìn Ngô Nhàn.

Nhất thời, thế mà bầu không khí ở hiện trường có chút yên tĩnh lại.

Mà Liễu Phù Sinh nhìn thấy thần sắc của Ngô Nhàn, cũng rất vi diệu, trên thực tế, bây giờ ông vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để đối diện với Ngô Nhàn, tuy nói ngày đó khi ở hội trường Kim Sắc, đã chứng minh được năng lực của Ngô Nhàn đủ để xứng với con gái của mình.

Nhưng mà bây giờ gặp mặt, tâm tình của Liễu Phù Sinh vẫn là rất phức tạp.

Loại chuyện mất bình tĩnh này, đương nhiên không thể nào xảy ra ở trên người Ngô Nhàn.

Bầy không khí mất bình tĩnh ngượng ngùng, không hề tạo thành một chút ảnh hưởng nào đối với Ngô Nhàn, hắn chỉ là bình tĩnh cầm lấy cuộn giấy đã được Hách Trường Tùng đóng khung xong, trên mặt nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Liễu tiên sinh, đây là bức tranh mà tôi viết cho tiên sinh, hi vọng ngài có thể thích nó.”

“Làm phiền Ngô đại sư tốn công rồi, những ngày này đã làm phiền Ngô đại sư dạy bảo con gái tôi, Liễu mỗ vô cùng cảm kích.”

Tuy nói cảm xúc trong lòng rất phức tạp, nhưng ngoài mặt Liễu Phù Sinh ứng đối cũng không có bất kỳ sai sót gì, cuộn giấy ở trong tay Ngô Nhàn, cũng được ông nhận lấy.

“Tôi nghe thấy Ngô tiên sinh nói bức tranh chữ này là do tiên sinh viết, lẽ nào Ngô tiên sinh cũng hiểu thư pháp sao?”

Người đàn ông thanh niên lúc trước ra hiệu cho Mộc Vân Hiên tặng quà lên, cũng chính là cha của Mộc Vân Hiên Mộc Kiếm Phong, không biết lúc nào đã lặng lẽ đi đến bên cạnh Ngô Nhàn và Liễu Phù Sinh.

“Chỉ hiểu một chút mà thôi.”

Ngô Nhàn bình tĩnh trả lời, đối với Mộc Kiếm Phong bất ngờ xuất hiện này, Ngô Nhàn không hề biết ông ta muốn làm cái gì.

“Ha ha, không ngờ được trong những người thanh niên trẻ tuổi có mặt ở đây, còn có người yêu thích thư pháp giống như con trai Vân Hiên tôi, Vân Hiên, mau đến đây, con phải nói chuyện thân cận nhiều một chút với Ngô tiên sinh, bây giờ trong những người trẻ tuổi thích thư pháp đã không còn nhiều rồi.”

Mộc Kiếm Phong vừa nói, vừa hướng ánh mắt vẫy tay với Mộ Vân Hiên, mà Mộc Vân Hiên cũng hiểu ý lại lần nữa đi đến đó.

“Tôi tên là Mộc Vân Hiên, xin chào Ngô tiên sinh.”

Trên mặt Mộc Vân Hiên nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi của Ngô Nhàn.

“Ngô Nhàn, xin chào cậu.”

Ngô Nhàn bình tĩnh gật đầu, đáp lại lời chào của Mộc Vân Hiên.

“Phù Sinh à, ở đây có nhiều vị khách như vậy, cũng có không ít người tặng tranh chữ, nhưng Ngô tiên sinh là người đầu tiên tặng ông thư pháp do chính tiên sinh viết, phần tâm ý này, ở trong tất cả mọi người xứng đáng đứng đầu!”

Mộc Kiếm Phong khen ngợi nói: “Tuy quà mà Vân Hiên tặng cho Phù Sinh trân quý, nhưng về mặt tâm ý mà nói, vẫn là kém một chút so với Ngô tiên sinh!”

“Đều là quà tặng cho Liễu Phù Sinh tôi, làm gì có cách nói cao thấp gì chứ.”

Liễu Phù Sinh bình tĩnh nói, thần sắc vẫn như bình thường, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Mộc Kiếm Phong, lại mang theo một ánh mắt dò hỏi, có thể nhìn ra được, rốt cuộc Mộc Kiếm Phong này có dụng ý gì, Liễu Phù Sinh cũng không quá hiểu rõ.

“Ha ha, nếu như Ngô tiên sinh có phần thành ý chân thành, đích thân viết một bức tranh chữ tặng cho Phù Sinh ông, Phù Sinh cũng không cô phụ một phần lòng tốt của Ngô tiên sinh nữa, bây giờ sẽ lập tức mở ra, mọi người cùng với tôi thưởng thức bút tích của Ngô tiên sinh thế nào đi?”