“Đáng, đáng giá nhiều như thế sao?!”
Lý Thương Ngô bị dọa cho giật mình, so với tám trăm vạn còn cao hơn gấp mấy lần, vậy thì koong phải bốn chữ đơn giản này, có thể bán ra với cái giá trên trười mấy ngàn vạn sao? Trời ạ!
Ngáy cả với công phu dưỡng khí của Lý Thương Ngô, cũng bị dọa cho không nhẹ.
Nói như thế, thầy Ngô chỉ cần tùy tiện viết mấy bức tranh chữ, là có thể trở thành tỷ phú rồi? Đúng thật là khiến cho người khác không dám tin!
Vạn vàng không đổi, đây đúng thật là vạn vàng không đổi mà!
Nghe thấy Hách Trường Tùng đưa ra cái gì như thế đối với bức tranh chũ của mình, trong lòng Ngô Nhàn cũng là lỡ một nhịp.
Tuy bây giờ hắn đối với tiền tài đã không quá coi trọng, nhưng cái giá trên trời mà Hách Trường Tùng nói vẫn là khiến cho hắn có chút động lòng.
Điều mà Ngô Nhàn không biết đó là, Trung Quốc ở thế giới này, tranh chữ của danh giá thời cổ đại lưu truyền lại không nhiều, đặc biệt là mấy vị thánh thủ thư pháp, tranh chữ mà họ để lại càng được coi là vô cùng ít ỏi.
Điều này cũng tạo thành nguyên nhân, ở trên thị trường đồ cổ, một bức tranh chữ đẹp, vĩnh viễn có thể bá đấu giá với mức giá trên trời, dù sao đồ hiếm cũng là quý.
Mà loại thứ như thư pháp,khác với đồ cổ bình thường, đồ cổ, là thời gian càng lâu càng đáng giá, mà thư pháp, tuy nói thời gian cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng điều chủ yếu hơn, vẫn là nhìn vào bản thân bức tranh chữ!
Đặc biệt là chữ giống như Ngô Nhàn, đã đạt đến cấp bậc cao nhất của thư pháp quỷ thần thâm sâu, loại chữ của người này viết ra, căn bản sẽ không phải chịu ảnh hưởng của thời gian.
Bởi vì nghệ thuật và quý bảo chân chính, là vĩnh cửu!
“Chuyện tiếp theo đây, làm phiền Hách tiên sinh rồi.”
Ngô Nhàn thấy Hách Trường Tùng ôm lấy tác phẩm của mình, giống như có được báu vật, nên mỉm cười nói.
“Xin Ngô tông sư yên tâm, đợi lát nữa quay trở về Vinh Bảo Trai, rôi sẽ đích thân ra tay, dùng trục cuốn tranh và thủ pháp tốt nhất, đóng khung tranh chữ của ngài lại!”
Hai tay Hách Trường Tùng nhẹ nhàng ôm lấy bức tranh chữ của Ngô Nhàn, vô cùng trịnh trọng đảm bảo với Ngô Nhàn.
“Ngoài ra, Ngô tông sư, tôi có một thihr cầu, chỉ là có chút không nói ra khỏi miệng được…”
Biểu cảm của Hách Trường Tùng trở nên có chút ngượng ngùng và do dự, không biết những lời tiếp theo đây bản thân có nên nói ra khỏi miệng hay không.
Bởi vì tự bản thân ông cũng cảm thấy, thỉnh cầu này của mình có chút quá được nước lấn tới rồi.
“Cứ việc nói không sao.”
Ngô Nhàn phất phất tay, ra hiệu Hách Trường Tùng tiếp tục nói.
“Là như thế này…”
Hách Trường Tùng nghiến nghiến răng, phảng phất như đã hạ quyết tâm nào đó, vẫn là tiếp tục nói.
“Con gái Hách Huyên Huyên, năm nay đã mười ba tuổi rồi, từ nhở Huyên Huyên đã đi theo tôi học tập thư pháp, đứa trẻ này ở trong lĩnh vực thư pháp cũng vô cùng có linh tính và thiên phú, đến bây giờ, tôi đã không có cái gì có thể dạy được con bé nữa.”
“Đoạn thời gian này, tôi đang chuẩn bị tìm một vị chuyên gia thư pháp ở Trung Quốc cho con gái, để tiếp tục dạy dỗ con bé thư pháp, bây giờ được gặp Ngô tông sư, tôi muốn…”
“Hách tiên sinh muốn tôi nhân con gái tiên sinh làm đồ đệ?”
Ngô Nhàn tiếp lấy lời của Hách Trường Tùng nói.
“Nếu như có thể, nhận làm đồ đệ là tốt nhất, đương nhiên, cho dù là con gái tôi không đạt đến được yêu cầu nhận đồ đệ của ngài cũng không sai, ngài chỉ cần vào lúc thời gian rảnh rỗi chỉ điểm cho con bé một hai là được, Trường Tùng sẽ vô cùng cảm kích ngài.”
Hách Trường Tùng nhanh chóng xua tay nói.
“Chuyện này, bây giờ tôi không thể nào đưa ra cho tiên sinh một đáp án chắc chắn, như thế này đi, sau ngày mai, tiên sinh đưa con gái đến đây một chuyến, tôi muốn khảo nghiệm cô bé một chút, rồi mới quyết định có nhận con bé làm đồ đệ hay không.”
Ngô Nhàn suy nghĩ một chút, nói.
Dù sao đến lúc đó hắn cũng phải tìm một người kế thừa cho “Thư thánh thiếp” ở trong tay của hắn.
Chỉ là Ngô Nhàn không biết cô con gái này của Hách Trường Tùng, rốt cuộc có thể đọc hiểu được quyển “Thư thánh thiếp” này không, vì thế hắn cần phải xác nhận trước một chút.
Nếu như Hách Huyên Huyên này có thể đọc hiểu được nội dung “Thư thánh thiếp” ở trong tay của Ngô Nhàn, Ngô Nhàn nhận cô bé làm đồ đệ, cũng chỉ là chuyện đương nhiên, nếu như không thể, đối với thỉnh cầu của Hách Trường Tùng, Ngô Nhàn cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
Động tác của Hách Trường Tùng rất tốc độ, buổi sáng vừa mới cầm chữ Ngô Nhàn vừa mới viết đi không bao lâu, buổi chiều đã đóng khung xong bức tranh chữ đưa đến rồi.
Mà Hách Trường Tùng không hổ là chuyên môn làm cái này, Ngô Nhàn rất hài lòng đố với cuộn khung tranh này.
Buổi sáng ngày thứ hai, Liễu Tư Tinh mặc váy màu trắng, chuẩn thời gian xuất hiện ở cửa hiệu sách của Ngô Nhàn, nở nụ cười ngọt ngào với Ngô Nhàn.