Chương 89: Một chữ ngàn vàng? Vạn kim không đổi! (Kim ý chỉ vàng)

Cuối cùng, vẫn là Ngô Nhàn ho nhẹ một tiếng, mới đánh thức được hai người này.

“Bút viết sinh hoa, phòng tràn gập hương thơm!! Đây là dị tượng mà đại tông sư viết chữ mới có mà!!!”

Ngửi mùi hương bút mực nồng đậm ở trong hiệu sách, Hách Trường Tùng chấn động tự lẩm bẩm.

Loại mùi hương này, không phải là mùi hương của bút mực, là là một loại hương thơm giống như của trăm loài hoa, thanh tao và ưu nhã.

Hách Trường Tùng từng đọc được miêu tả tương tự như thế này ở trong một quyển sách giới thiệu về cảnh giới của thư pháp.

Người ta nói rằng, ở thời cổ đại lĩnh vực thư pháp có mấy vị được phòn thánh, bọn họ đặt bút viết sinh hoa, đó là đạt đến cảnh giới cực cao của thư pháo, mới có thể xuất hiện dị tượng như vậy.

Đặt bút sinh hoa, đương nhiên không phải là nói sau khi đặt bút có đóa hoa xuất hiện, mà là chỉ khi đặt bút viết, có hương thơm của trăm loài hoa xuất hiện, làm say lòng người.

Bây giờ trong kkhoong gian này không phải là tràn ngập mùi thơm của các loài hoa sao?!

“Ngô tiên sinh, không, Ngô tông sư…”

Hách Trường Tùng kích động đến sắc mặt đỏ hồng, thậm chí cũng không biết nên xưng hô với Ngô Nhàn như thế nào, loại cảm giác đó, giống như là một người yêu thích bóng rổ, khi nhìn thấy Jordan đứng ở trước mặt của mình vậy.

“Nhìn xem bức tranh chữ của tôi thế nào.”

Ngô Nhàn hài lòng đặt bút lông sang một bên, sau đó khoang tay đứng ở một bên, có thể nhìn ra được, đối với mấy chữ mà mình vừa mới viết, tự bản thân Ngô Nhàn cũng cảm thấy không tệ.

“Đây là… Thượng thiện nhược thủy.”

Lý Thương Ngô không kìm được lẩm bẩm đọc lên bốn chữ lớn được viết ở trên giấy tuyên.

Thượng thiện nhược thủy!

Đây chính là bốn chữ Ngô Nhàn chuẩn bị tặng cho Liễu Phù Sinh.

Quân tử như nước, yêu vạn vật và không tranh danh lợi, thích làm việc thiện mà không cầu báo đáp, đạm bạc khiêm nhường giống như nước.

Đây chính là Thượng thiện nhược thủy, là canh giới cuộc sống cao nhất mà thánh nhân cổ đại Trung Quốc tổng kết ra.

Những ngày này thông qua việc tiếp xúc với Liễu Tư Tinh, Ngô Nhàn cũng hiểu rõ thân phận và địa vị ở thế giới này của Liễu Phù Sinh, có thể nói, bốn chữ này, là thích hợp với Liễu Phù Sinh nhất.

Về phương diện thương nghiệp, ông đã đi đến đỉnh cao, lúc này điều ông cần làm không phải là tiến bộ vượt bậc, tiến cao thêm một bước nữa, mà là phải học cách ẩ giấu, học cách không tranh không giành giống như nước vậy.

Trượng phu không tranh giành, nhưng lại có được cả thiên hạ!

Có những lúc, lấy lùi làm tiến, học cách từ bỏ, mới là đạo xử thế chân chính của văn nhân!

Trên giấy tuyên trắng ngần, bốn chữ to tròn, chữ lớn đầy đặn mềm mượt được xếp chỉnh tề.

Ngô Nhàn viết bốn chữ này, là dùng hình thể chữ khải tiêu chuẩn, cách viết tiêu sái phiêu dật, thế bút hàm xúc phóng khoáng, giống như mây bay nước chảu, vừa đúng lúc phù hợp với ý cảnh của bốn chữ Thượng thiên nhược thủy.

Có thể nói, cho dù mấy vị thư sinh cổ đại Trung Quốc trong thế giới này còn sống, chữ viết ra, cũng chưa chắc tốt hơn được so với Ngô Nhàn.

“Tuyệt vời, tuyệt vời!”

Ánh mắt của Hách Trường Tùng cuồng nhiệt, vô cùng nhiệt liệt nhìn chữ được viết trên giấy, đang tản ra mùi mực và mùi hoa thơm thoang thoảng ở trên giấy tuyên, giống như đang nhìn thấy một vị mỹ nhân tuyệt thế vậy.

Vốn dĩ ông là ông chủ của Vinh Bảo Trai, bình thường công việc chính là đánh giá các loại đồ cổ, đối với tranh chữ của danh nhân, cũng có hứng thú, bức tranh chữ này của Ngô Nhàn, ở trong mắt của Hách Trường Tùng, chắc chắn chính là bảo vật trân quý nhất trên thế giới này!

“Hình, thần, ý đều có cả ba, bức tranh chữ này, bức tranh chữ này…”

Hách Trường Tùng lẩm bẩm trong miệng, nhẹ nhàng khẽ run.

“Lão hách, cậy nhìn bức tranh chữ này của thầy Ngô, có thể bán bao nhiêu tiền?”

Lý Thương Ngô nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Ngô Nhàn, trêu chọc hỏi.

Tuy Lý Thương Ngô đố với lĩnh vực thư họa không phải quá hiểu, nhưng mà cũng biết bức tranh chữ này Ngô Nhàn tuyệt đối viết rất tốt.

“Loại quý bảo này, có thể được coi là vô giá đó!”

Hách Trường Tùng thở phào một hơi, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy tuyên, ôn nhuận dịu dàng giống như đang vuốt ve làn da của người mình yêu vậy.

“Vô giá?”

Lý Thương Ngô gãi gãi đầu.

“Tuần trước, Vinh Bảo Trai của bọn mình bán đấu giá một tác phẩm cổ đại danh nhân Hoàng Kiên viết “Tư vong thê thiếp”, bán ra với giá cao lên đến tám trăm vạn.”

“Bức tranh chữ này của Ngô Nhàn tiên sinh, tuy chỉ có bốn chữ, nhưng chỉ cần đóng khung hoàn chỉnh, lấy ra bán đấu giá, so với bức “Tư vong thê thiếp” kia tuyệt đối có giá cao hơn rất nhiều!”

Hách Trường Tùng cảm khái nói.

“Có điều theo cái nhìn của mình, thư pháp đạt đến mức độ cảnh giới này, đã không phải là thứ có thể dùng tiền tài để đo lường nữa, nếu như nói chữ của các chuyên gia thư pháp khác, là một chữ ngàn vàng, vậy thì chữ của Ngô tông sư, có thể được coi là một chữ vạn vàng cũng không đổi!”