Chương 59: Thất bại thảm hại

“Sauron, con nhớ kỹ, âm nhạc chân chính, là có sức sống, đó là một loại cảnh giới cho dù với trình độ hiện tại của thầy, cũng chỉ có thể nhìn lên mà không với đến được.

Cuộc đời này không thể nghe được âm nhạc hoàn hảo như thế, là tiếc nuối của ta, nếu như sau này con có may mắn, có thể nghe được khúc nhạc có sinh mện, vậy thì đối với con mà nói, chính là vận may lớn bằng trời!”

Ngô Nhàn ngồi thẳng chơi đàn, thần tình của hắn bình tĩnh, vô cùng nho nhã, đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội dưới bàn tay của hắn, phát ra tiếng đàn bay bổng trong trẻo, khiến cho khán giả ở trong hội trường Kim Sắc Huy Hoàng trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra.

Một ngón tay thanh tao, một ngón tay trong trẻo xa xắm, nhàn nhã giống như cây tùng thẳng tắp, tiếng bước chân trong hang vắng vang vọng, tiếng vó sắt chạm xuống mặt đất lanh lảnh, đao gươm ngang dọc!

Mười ngón tay của Ngô Nhàn lướt nhanh, nhưng lại vô cùng có lực, thất chí nhanh đến mức giống như xuât hiện ảo ảnh!

Mà các loại kỹ thuật diễn tấu cổ cầm đãthất truyền, cũng đang liên tục xuất hiện dưới bàn tay của Ngô Nhàn!

Vuốt, khêu, câu, gảy, đập, ngắt, phách, phác, lên, xuống, tiến, lặp, lui, niệm, nao, úp, quỵ chỉ…

Các loại phương thức đàn tấu có độ khó cao, dưới ngón tay của Ngô Nhàn, lưu loát giống như thủy ngân đổ xuống, mang đến cho mọi người một loại hưởng thụ ưu mỹ giống như nước chảy mây trôi!

Lúc này Tần Xuyên, đang thất hồn lạc phách đứng ở bên cạnh, sắc mặt xám xịt nhìn Ngô Nhàn diễn tấu giống như thần, trong đôi mắt tràn ngập thần sắc không cam tầm, trong miệng lại đang lẩm bẩm tự nói với mình:

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào…”

Đàn tấu của Ngô Nhàn ở trước mắt, so với đàn tấu lúc trước của hắn ta, giống thật là khác biệt mười vạn tám ngàn dặm! Khác biệt giống như mây và bùn!

Bất luận là cảnh giới, ý nhạc, hay là kỹ thuật đàn tấu, các loại phương diện, Ngô Nhàn đều hình thành nghiền ép tuyệt đối đối Tần Xuyên!

Loại chênh lệch này, đã lớn đến mức độ khiến cho Tần Xuyên tuyệt vọng! Không nói đến cái khác, chỉ riêng tầng tầng lớp lớp thủ pháp đàn tấu mà thời khắc này Ngô Nhàn thể hiện ra ngoài, cho dù Tần Xuyên dùng cả đời, cũng căn bản không thể nào thể hiện ra được!

Ánh sao nhạt nhòa, nghe theo tiếng gọi của bầu trời, chiếc thuyền độc mộc koong có bờ, ai sẽ là bạn đồng hành trong cuộc đời này?

Mười ngón tay mảnh khảnh, thúc động bảy dây đàn, Quảng lăng bị gió thổi lạnh lão!

Một bức tranh đầu mê hoặc, rộng lớn mạnh mẽ, mà lại bi tráng thảm liệt, dùng tiếng đàn của Ngô Nhàn làm vật dẫn, chậm rãi hiện ra trước mặt tất cả khán giả.

“Quảng lăng tán”, danh khúc trong các loại danh khúc cổ cầm này, được coi là trân châu quý bảo phủ bụi hàng ngàn năm kể từ thời danh sĩ Kê Khang, hôm nay cuối cùng dưới sự đàn tấu của Ngô Nhàn, ngọc sáng được quét sạch bủi, thể hiện ra ánh sáng nở rộ rữ rỡ!

Toàn bộ tinh thần của Ngô Nhàn, đều được đầu nhập vào trong khúc “Quảng lăng tán”, mà Liễu Tư Tinh đứng ở bên cạnh hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tình ý sâu sắc và tự hào.

Mãn diễn tấu giống như thần linh của Ngô Nhàn, một lần nữa khiến cô vô cùng chấn động, cũng đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim của cô.

Tinh!

Một tiếng run rẩy, khúc nhạc “Quảng lăng tán” lưu danh ngàn năm nay, cuối cùng được Ngô Nhàn hoàn hảo diễn tấu xong.

Thuận theo tiếng đàn dừng lại, nhưng các khán giả đang ngồi ở đây, vẫn như trước trầm mê ở trong bức tranh lịch sử hào hùng khảng khái mà tiếng đàn hư cấu ra, rất lâu cũng không thoát ra được.

“Khúc nhạc này chỉ nên tồn tại ở trên trời, nhân gian có thể nghe được mấy lần?”

Sau một hồi lâu im lặng, tiếng nói của Sauron đại sư, trước tiên phá vỡ sự im lặng.

“Tiên sinh mới là đại sư chân chính! Tư Tinh đi theo tiên sinh học tập cổ cầm, đúng thật là lựa chọn chính xác.

Cảm ơn tiên sinh, ngày hôm nay đã khiến tôi nhìn thấy được cái gì mới là cảnh giới cao nhất của âm nhạc, cuộc đời này có thể nghe được âm thanh tự nhiên như vậy, cuộc đời cũng không gì hối tiếc!”

Sauron chân thành lên tiếng tán thưởng, sau đó thế mà lại vô cùng trịnh trọng cúi người bái hành lễ với Ngô Nhàn.

Đối mặt với hành lễ của Sauron, Ngô Nhàn không hề né tránh, hắn thản nhiên nhận một lễ này của Sauron.

Ngô Nhàn hiểu rất rõ, hôm nay bản thân đàn tấu khúc “Quảng lăng tán” này, đối với những khán giả ít hiểu biết về âm nhạc mà nói, có lẽ chỉ là một khúc nhạc giống như âm thanh của tự nhiên.

Nhưng mà đối với Sauron trầm mê âm nhạc nhiều năm mà nói, khúc nhạc này của Ngô Nhàn, giống như một chiếc chìa khóa mở ra cảnh cửa thế giới mới của ông, tương đương với việc chỉ rõ phương hướng tiến lên phía trước trong tương lai cho Sauron!

Có ân truyền đạo như thế, chỉ là một lễ mà thôi, đương nhiên Ngô Nhàn xứng đáng nhận được!

Mà tiếng thở dài của Sauron, cũng đánh thức các khán giả vẫn còn đang trầm mê ở trong tiếng đàn đẹp đẽ thức tỉnh.