Tần Xuyên nhìn giống như phát điên, một loại đả kích đã khiến cho hắn ta mất đi lễ nghĩa, hơn nữa hắn ta coi tất cả những chuyện xảy ra này đều xuất phát từ Ngô Nhàn.
Nhất thời, hận ý của Tần Xuyên đối với Ngô Nhàn càng lớn hơn.
“Cho dù ngươi không nói, ta cũng đang có ý làm như thế.”
Ngô Nhàn nhàn nhạt liếc nhìn Tần Xuyên đã có chút trở nên điên cuồng, trong mắt hắn không có một chút thần sắc thương hại nào.
Đối với loại người này mà nói, đây chính là báo ứng mà hắn ta đáng được nhận!
Ngô Nhàn không thèm để ý Tần Xuyên ở bên cạnh giống như chú hề nhảy nhót, Ngô Nhàn ngồi lên ghế trên sân khấu, đặt đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội lên đầu gối, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cây đàn, vuốt ve một lượt, một khí tức thánh hiền bình tĩnh tự nhiên, thoát khỏi thế tục, lấy cơ thể của Ngô Nhàn làm trung tâm, chậm rãi tản ra ngoài.
Chuyên gia vừa ra tay, lập tức biết được có hiểu hay không, tuy Ngô Nhàn còn chưa bắt đầu đàn tấu, nhưng trong đôi mắt có chút đục ngầu của Sauron, lại bất ngờ bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Quên đi bản thân và hiện tại, không quan tâm thiệt hơn, đây là trạng thái diễn tấu âm nhạc hoàn hảo nhất!”
Sauron nhìn Ngô Nhàn tự lẩm bẩm nói với mình, trong đôi mắt tràn ngập thần sắc chấn kinh.
Sở dĩ mỗi một lần ông đàn tấu, đều phải đi tĩnh tâm rất lâu, chính là đang theo đuổi trạng thái diễn tấu hoàn hảo nhất, nhưng mà nhiều năm như thế, Sauron lại chưa bao giờ bước vào được loại trạng thái diễn tấu âm nhạc được coi là hoàn hảo nhất này.
Chỉ có mấy lần diễn tấu bước đến gần loại trạng thái này nhất, đã được người đời tôn trọng là đại sư của đàn piano đương đại, mà Ngô Nhàn chỉ là ngồi xuống, đã tự nhiên bước vào loại trạng thái diễn tấu hoàn hảo đó, đối diện với loại tình huống này, Sauron làm sao có thể không cảm thấy chấn động?
Khí thế của Ngô Nhàn chính là sức ảnh hưởng lớn nhất, tuy hắn còn chưa bắt đầu diễn tấu, nhưng trong toàn bộ hội trường Kim Sắc Huy Hoàng, đã sớm một mảnh tĩnh lặng.
Mọi người đều chớp chớp đôi mắt tò mò và hoài nghi nhìn Ngô Nhàn, bọn họ đều muốn biết, người thanh niên trẻ tuổi tâng bốc cổ cầm đến thần kỳ như vậy, rốt cuộc có thể có biểu hiện xuất sắc như thế nào!
“Khúc nhạc mà tôi diễn tấu, có tên là “Quảng lăng tán””.
Ngô Nhàn từ từ mở hai mắt ra, nói một cách bình tĩnh.
“Quảng lăng tán”, cho dù là khúc nhạc nổi tiếng được ghi chép ở trong Âm luật toàn giải, cũng có thể được xếp ở mười khúc nhạc đứng đầu! Có thể so sánh được với danh khúc thiên cổ “Cao sơn lưu thủy”!
Cổ cầm, có một khúc “Quảng lăng tán”, từ đó tiếng đàn hoàn hảo! Chính là nói như thế! Từ đó có thể thấy được danh khúc Quảng lăng tán này, rất có địa vị ở trong dòng lịch sử cổ cầm!
Mà hôn nay, Ngô Nhàn muốn dùng danh khúc ngàn năm này, khiến cho mọi người của thế giới này heiuer rõ, rốt cuộc ai mới thật sự là vua của các loại nhạc cụ!
Mười ngón tay dài mảnh khảnh của Ngô Nhàn, nhẹ nhàng dụng vào trên dây đàn, trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, cuối cùng hắn cũng bắt đầu lần diễn tấu này của mình!
Tinh!
Tiếng đàn vang lên, phảng phất giống như có một loại ma lực vậy, nắm thật chặt lấy tâm trí của tất cả mọi người!
Một chỉ gió mây, một chỉ tản đạm (ý chỉ nhàn nhã và vô tư), lúc này, Ngô Nhàn giống như một tôn thánh hiền chân chính, thể hiện cho mọi người biết cái gì mới cọi là canh giới cao nhất của âm nhạc!
Tiếng đàn vang vọng, nắm thật chặt lấy trái tim của tất cả người nghe, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí tức phẫn nộ và kính sợ không khuất phục, quấn quanh toàn bộ hội trường âm nhạc Kim Sắc Huy Hoàng.
Tiếng đàn bay bổng, biến hóa nhanh chóng, trong chớp mắt, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, cảm thấy bản thân giống như đang đắm chìm vào trong mưa gió giông bão, mà giây tiếp theo, lại phảng phất như đang đắm chìm vào trong chiến trường cổ xưa, đao gươm ngang dọc, chém giết động trời!
Loại cảm giác kỳ lạ này, khiến cho tất cả mọi người đều không thể kiểm soát được bản thân, rõ ràng bản thân đang ở trong phòng hòa nhạc, nhưng mọi người đều đang nắm chặt hai tay, thuận theo tiếng đàn của Ngô Nhàn, bay lượn ở trong thế giới tiếng đàn thăng trầm, rộng lớn mạnh mẽ.
Tất cả khán giả có mặt ở hiện trường, tất cả đều nghe như mê hoặc, mà Sauron đại sư đứng ở bên cạnh Ngô Nhàn, thậm chí đã rơi nước mắt.
“Đây mới thật sự là âm nhạc, âm nhạc có sức sống! Hôm nay có thể nghe được khúc nhạc này, cuộc đời không còn gì hối tiếc!”
Sauron đứng lẩ bẩm một mình.
Lúc này, đột nhiên ông nhớ lại cảnh tượng khi còn nhỏ bản thân đi theo thầy của mình học tập đàn piano.
Thầy của Sauron, là một vị tông sư đàn piano, luận địa vị của ông ấy ở trong giới piano, thậm chí so với Sauron hiện tại còn cao quý hơn rất nhiều.
Nhưng mà, chính vì có sự tồn tại của một vị tông sư như thế, khi nhắc đến cảnh giới cao nhất của âm nhạc với Sauron, vẫn là cả mặt tràn ngập thần sắc khao khát.