Chương 56: Lời nói không có gì đáng ngạc nhiên!

Trong hội trường Kim Sắc Huy Hoàng, nhất thời chỉ có giọng nói của Ngô Nhàn đang không ngừng vang vọng. Giọng nói của Ngô Nhàn không lớn, nhưng mà khi mọi người nghe vào trong tai, lại đủ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng rõ ràng!

Đây là Ngô Nhàn đang chứng minh cho cổ cầm! Chứng minh cổ cầm có lịch sử lâu đời trong dòng thời gian văn hóa cổ đại!

Ngữ điệu trong giọng nói của Ngô Nhàn rất bình tĩnh, nhưng mà lại mang theo một lời hương vị khiến người khác không thể nào phản bác được.

Mỗi một câu mà hắn nói đều đều có sự thật mang theo tư liệu lịch sử, tất cả đều có chủ đích nhất định, không phải là lời nói suông, cũng chính bởi vì như thế, mới không có người nào có thể phản bác lời nói của hắn.

Toàn bộ hội trường Kim Sắc Huy Hoàng vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Ngô Nhàn đang vang vọng, có không ít khán giả trên mặt đều lộ ra thần sắc như đang suy nghĩ điều gì đó, bởi vì bọn họ cảm thấy Ngô Nhàn nói rất có đạo lý.

“Ha ha, mở miệng nói suông, ai mà không biết nói? Cho dù ngươi nói khoác lên trời thì có làm sao? Thời đại nào có đại biểu của thời đại đó, ở thời đại này, đàn piano chính là vua của các loại nhạc khí danh xứng với thực! Trên thế giới có nhiều nhà piano nổi tiếng thế giới, nhưng mà cổ cầm mà ngươi nói thì sao? Lấy cái gì để so sánh với đàn piano?”

Tần Xuyên nhìn thấy chuyện này không phát triển theo phương hướng mà bản thân hắn ta nghĩ, nên vội vàng đứng ra ngắt lời.

“Cùng là nhạc cụ, tôi chỉ là đang thể hiện một sự thật đơn giản mà thôi, không có bất kỳ ý gì hạ thấp đàn piano, là tự bản thân anh vẫn luôn ở đây miễn cưỡng gán ghép, nhất định phải kéo hai thứ này vào với nhau.”

Ngô Nhàn lạnh lùng liếc nhìn Tần Xuyên, tiếp tục nói:

“Còn về phần danh gia cổ cầm hiện tại, có một mình Ngô Nhàn tôi là đủ rồi!”

Ồ!

Các khán giả vừa mới bình tĩnh lại, lại nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về phía trên người Ngô Nhàn, trong lúc nhất thời, hai ba câu nói của Ngô Nhàn, có thể nói là khiến người ta vô cùng kinh ngạc, mỗi một câu, đều có thể khiến cho những người được gọi là xã hội thượng lưu ở đây, cảm thấy chấn động và kinh ngạc.

“Người này tán thưởng cổ cầm cao như thế, còn nói hắn chính là cao thủ cổ cầm?”

“Chỉ dựa vào một mình hắn, để so sánh với các đại sư trong giới đàn piano liên tục xuất hiện, đây cũng quá cuồng vọng rồi đi?”

“Tần Xuyên này không phải là vừa nói sao, vì sao tiểu cô nương này lại đi theo người thanh niên trẻ tuổi đó học cổ cầm, đến thân phận trở thành đệ tử của Sauron đại sư cũng đều từ bỏ. Nói không chừng người ta thật sự có bản lĩnh thì sao?”

“Hứ, trẻ tuổi như thế, cho dù có bản lĩnh thật sự, thì làm sao có thể so sánh được với đại sư đàn piano giống như Sauron đại sư được? Tiểu gia hỏa này, nói khoác quá lớn rồi!”

Câu nói này của Ngô Nhàn, khiến cho hiện trường nổi lên sóng gió, nhưng mà sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, gần như tất cả mọi người đều không tin Ngô Nhàn có thực lực như những gì hắn nói, còn về phần Tần Xuyên ở trên sân khấu, thậm chí còn cười ra nước mắt.

“Đây thật sự là chuyện cười hay nhất mà tôi nghe được từ khi lớn đến giờ! Có một mình ngươi là đủ? Ồ, có lẽ ngươi thật sự có tư cách nói câu nói này, dù sao cái gọi là giới cổ cầm, căn bản không có được mấy người.

Nếu như tự bản thân tâng bốc mình như thế, nói không chừng còn đúng thật là không có người nào đứng ra phản bác ngươi! Ha ha!”

Tần Xuyên chế nhạo nói.

“Đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội của em, có cầm đến không?”

Ngô Nhàn không hề quan tâm câu nói mỉa mai của Tần Xuyên, mà là quay đầu sang nói với Liễu Tư Tinh.

“Có cầm đến, bây giờ em đi lấy đến cho thầy.”

Liễu Tư Tinh không hề hỏi Ngô Nhàn vì sao lại yêu cầu cô cầm cổ cầm của mình đến, cô chỉ là không hề nghi ngờ gì mà ủng hộ mỗi một quyết định của Ngô Nhàn.

Cổ cầm của Liễu Tư Tinh, từ trước đến nay đều là mang theo ở bên người, cho dù là tham dự một vài trường hợp, không thể nào mang theo sát bên người, cô cũng sẽ để cho người giúp việc nhà mình cầm theo bên cạnh, giữ gìn nó an toàn.

Vì thế Liễu Tư Tinh chỉ là gọi một cuộc điện thoại, lát sau, một người đàn ông trung niên gầy gò, trên người mặc một bộ quần áo tối màu, cầm Cửu Tiêu Hoàn Bội của Liễu Tư Tinh đến hội trường.

“Cảm ơn chú Lưu.”

Liễu Tư Tinh nhận lấy đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội từ trên tay người đàn ông trung niên, tiếp đó giao nó cho Ngô Nhàn.

“Tranh cãi ngoài miệng, đúng thật là không có ý nghĩa gì, không bằng hôm nay tôi sẽ diễn tấu ở đây một khúc, cũng để cho mọi người biết, vì sao cổ cầm của Trung Quốc chúng ta lại được liệt vào hàng đứng đầu trong tứ nghệ, vì sao lại được cổ nhân đặt ngang hàng với việc đọc sách thần thánh.”