Liễu Tư Tinh nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị bước lên trên sân khấu, nói rõ ràng chuyện này.
“Thầy cùng đi với em đi, nếu như người nào đó muốn chết như vậy, vậy thì chúng ta thành toàn cho hắn ta.”
Trong đôi mắt của Ngô Nhàn lóe lên một tia ánh sáng lạnh, hắn đứng dậy đứng ở bên cạnh Liễu Tư Tinh, sau đó cùng với cô cùng nhau đi về phía sân khấu.
Trước mắt nếu như không đưa ra bất kỳ phản ứng nào, không thể làm được đến thanh giả tự thanh (ý chỉ người trong sạch sẽ tự trong cách), ngược lại sẽ bị người khác coi là chột dạ, tiến thêm một bước khẳng định câu nói vu khống của Tần Xuyên.
Bây giờ lựa chọn duy nhất, chính là ứng chiến! Giống như trước đây Ngô Nhàn từng nói vậy, một con chó hoang điên cuồng xông về phía bạn, nếu như bạn không quan tâm nó, nó sẽ không hề cho rằng đây là bạn đang rộng lượng, ngược lại sẽ cho rằng bạn là đang sợ nó, sau đó sẽ càng hung dữ hơn!
Vì thế, khi đối mặt với loại tình huống này, lựa chọn duy nhất, chính là mạnh mẽ giáo huấn con chó hoang đó! Khiến cho nó sau này nhìn thấy mình, sẽ chỉ bị dọa cho phải ngậm chặt cái miệng lại, rồi lặng lễ chạy trốn mới được!
Ngô Nhàn cùng với Liễu Tư Tinh đi lên trên sân khấu, mà tiếng tiếng nghị luận của mọi người, cũng dần dần yên tĩnh lại, bọn họ đều muốn biết, rốt cuộc đôi thanh niên trẻ tuổi này, sẽ phản ứng chuyện này như thế nào.
Sau khi đi lên sân khấu, Ngô Nhàn nhẹ nhàng cầm siết chặt bàn tay của Liễu Tư Tinh hơn, dịu dàng nói với Liễu Tư Tinh: “Không cần lo lắng, tất cả đều có thầy rồi!”
Sau khi nói xong, Ngô Nhàn đã trực tiếp bỏ bàn tay nhỏ của Liễu Tư Tinh ra trong ánh mắt tràn ngập thần sắc đố kỵ của Tần Xuyên, sau đó hướng về phía người dẫn chương trình xin một chiếc mic khác, bình tĩnh lên tiếng nói:
“Đầu tiên, tôi muốn nói với mọi ngừi một chuyện, đó chính là đàn piano, ở trước mặt cổ cầm, đúng thật là không thể nào so sánh ngang bằng được.”
Câu đầu tiên khi Ngô Nhàn đi lên sân khấu nói, khiến cho trong hội trường Kim Sắc Huy Hoàng vừa mới bình tĩnh, lại lần nữa nổi lên sóng gió.
Mọi người đều cảm thấy sau khi Ngô Nhàn đi lên sân khấu sẽ giải thích một hồi, nhưng mà ai cũng không ngờ được, thế mà hắn lại trực tiếp dứt khoát thừa nhận như thế.
Lời nói của Ngô Nhàn, khiến cho Tần Xuyên cũng ngơ ra, hắn ta cũng nghĩ đến Ngô Nhàn đi lên sân khấu cũng chỉ có thể là biện giải, thậm chí hắn ta đều đã chuẩn bị một đoạn lời nói, nhưng mà Ngô Nhàn “dứt khoát” như vậy, khiến cho một bài văn đó của hắn ta không có chỗ để dùng nữa.
Có điều ngay lập tức, trên mặt Tần Xuyên đã xuất hiện thần sắc điên cuồng vui mừng, theo cái nhìn của hắn ta, loại hành vi này của Ngô Nhàn, hoàn toàn chính là tự tìm đường chết!
“Tôi thật sự cảm thấy bi ai cho các bạn, các vị đang ngồi ở đây, có phải đều cho rằng đàn piano mới thật sự là vua trong các loại nhạc cụ? Đúng thật là trò cười!
Đàn piano, là một loại nhạc cụ phương tây, chỉ vừa mới truyền thừa ba trăm năm; mà cổ cầm, là quý bảo của văn minh Trung Quốc chúng ta, đã truyền thừa ba ngàn năm rồi!
Ba ngàn năm nay, có vô số sự tồn tại giống như thánh hiền, đều đã đóng góp những cống hiến không thể xòa nhòa cho sự phát triển của cổ cầm.
Cầm kỳ thi họa, cổ cầm được liệt vào một trong bốn loại văn hóa nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc! Các thánh hiền thời cổ cũng từng nói, “sĩ vô cố bất triệt cầm sắt! Trái đàn phải sách!”
Trong mắt của các thánh hiền thời cổ, cổ cầm là sự đại biểu cho tao nhã, là sự tồn tại có địa vị ngang hàng với sách!
Nhưng mà đến bây giờ thì sao? Thân là con cháu Trung Quốc, thế mà lại coi đàn piano mới truyền thừa không đến ba trăm năm, chỉ có hình thức bên ngoài, nhưng không có nội vận, thành đại biểu cho âm nhạc, đúng thật là đáng cười!
Cổ cầm chỉ dài ba thước sáu thốn năm, tượng trưng cho thời gian trong năm, tổng cộng có ba trăm sau mươi lăm ngày, trên đàn có bảy dây, năm dây trước là đàn huyền, nội hàm ngũ hành, bên ngoài ngũ âm, hai dây đàn cuối cùng, còn là tượng trưng cho khác biệt văn võ.
Bảy dây đàn, tổng cộng có ba loại âm sắc âm bội, âm tản và âm đệm, âm bội tượng trưng cho trời, âm tản tượng trưng cho đất, âm bội tượng trưng cho con người! Nó tượng trưng cho thiên thời địa lợi nhân hòa!
Còn về phần phương pháp đàn cổ cầm, càng là có đến hơn ngàn loại! Âm sắc có thể đàn tấu ra được, có thể được coi là vô cùng vô tận! Một vị cầm sư, cho dù là dùng hết cả cuộc đời, cũng khó mà nắm bắt được một phần vạn của cổ cầm!
Mà cái gọi là đàn piano thì sao? Đầu tiên không có căn bản, cũng không có nội hàm, làm sao có thể so sánh được với cổ cầm là tinh hoa của văn minh Trung Quốc, đã được truyền thừa ba ngàn năm chưa dừng của chúng ta? Tôi nói đàn piano không thể nào sánh ngang so sánh với cổ cầm, có gì sai sao?”