“Oa, ai nói cho tôi biết, tiểu ca ca đẹp trai đứng ở bên cạnh Lý Thương Ngô là ai được không?”
“Tiểu ca ca này nhìn có vẻ rất bình tĩnh, đẹp trai quá!”
“Là hậu bối hoặc là bảo vệ của đại sư Lý Thương Ngô sao?”
“Tôi cảm thấy không giống! Bạn xem, tiểu ca ca vẫn luôn đi trước Lý Thương Ngô đại sư nửa bước, nếu như thật sự là bậu bối gì đó, dám đi phía trước Lý Thương Ngô đại sư sao?”
“Đúng thế, tôi cảm thấy hình như Lý Thương Ngô vẫn luôn mơ hồ coi người thanh niên trẻ tuổi này làm trung tâm vậy, là ảo giác của tôi sao?”
“Người thanh niên trẻ tuổi này… Nói không chừng là quan nhị đại lợi hại nào đó của Yên Kinh sao?”
“Ôi trời, rất có khả năng, lầu trên nói ra chân tướng rồi!”
Người đi bên cạnh Lý Thương Ngô, đương nhiên là Ngô Nhàn, hai ngày trước hắn đã nói trận đấu ngày hôm nay, hắn phải đích thân đến xem trận đấu, áp trận cho Lý Thương Ngô.
Mà bắt đầu từ khi xuất hiện, thần thái bình tĩnh đó của Ngô Nhàn, và khí tức cao quý vô tình toát ra đó, cùng với thái độ của Lý Thương Ngô biểu hiện đối với hắn, càng là khiến cho hắn trở thành đối tượng suy đoán của tất cả mọi người ở đây!
Có điều, trong suy nghĩ của phần lớn mọi người, sợ rằng Ngô Nhàn là quan nhị đại lợi hại nào đó của Yên Kinh, hoặc là phú nhị đại, nếu không cũng sẽ không được Lý Thương Ngô đại sư đối xử như thế.
Có điều, e rằng bọn họ nghĩ nát đầu cũng không ngờ được, Ngô Nhàn không phải quan nhị đại, cũng không phải phú nhị đại nào đó, hắn chẳng qua chỉ là thầy của tuyển thủ cờ vây số một Trung Quốc, đại sư cơ vây Lý Thương Ngô, chỉ ngắn gọn như thế mà thôi!
“Thế mà lại có nhiều người như thế…”
Nếu như với công phu luyện khí Lý Thương Ngô luyện nhiều năm nay, ngày hôm nay nhìn thấy nhiều người dân Trung Quốc coi trọng trận chiến của hắn và Lý Thế Thạch như vậy, trong lòng bàn tay cũng rịn ra mồ hôi.
Trước đó, Lý Thương Ngô làm gì đã từng gặp phải loại trận thế này?
Cho dù là cuộc thi cờ vây quy mô lớn nhất, khán giả ở hiện trường cũng chỉ có một số ít, căn bản không thể nào so sánh được với những môn thể thao vận động khác.
Mà ngày hôm nay trong Cổ Vân kỳ quán rộng lớn này, lại gần như chật kín người dân Trung Quốc đến cổ vũ cho Lý Thương Ngô, hơn nữa gần như trong tay hơn phân nửa người ở đây, đều tự giác nắm chặt một lá cờ tổ quốc nhỏ.
Thậm chí còn có mấy người thanh niên trẻ tuổi, thế mà lại thật sự cầm đến một tấm lá cờ tổ quốc chân chính trân quý.
Những thứ này, mang đến cho Lý Thương Ngô sự cảm động vô hạn, đồng thời cũng mang đến cho hắn áp lực khó mà nói nên lời.
Tục ngữ nói rất hay, đứng càng cao, ngã càng thảm, cuộc đấu ngày hôm nay, nếu như Lý Thương Ngô thắng còn tốt, nhưng nếu như Lý Thương Ngô thua thì sao?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lý Thương Ngô không kìm được có chút hoảng loạn.
“Nếu như lòng của con loạn, hai ngày nay cho dù ta dạy con có nhiều kỳ nghệ hơn nữa, ván đấu ngày hôm nay, con chắc chắn sẽ thua cuộc.”
Ngô Nhàn nhìn ra được sự căng thẳng của Lý Thương Ngô, nhàn nhạt nói.
“Xin Ngô sư hãy dạy con!”
Trong ánh mắt nhìn về phía Ngô Nhàn của Lý Thương Ngô, tràn ngập thần sắc khao khát.
Trận đấu ngày hôm nay, Lý Thương Ngô thật sự không muốn thua, nhưng mà Lý Thương Ngô biết với trạng thái hiện tại của bản thân mình, rất khó làm được đến trình độ phát huy hoàn hảo, cho dù biết trước khi bước vào cuộc đấu, không nên bị yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng, nhưng mà Lý Thương Ngô vẫn như trước khó kìm được trong lòng nổi sóng lớn.
“Có ván cờ dịch thiên ta truyền thụ cho con, chỉ Lý Thế Thạch nho nhỏ, không thành vấn đề, căn bản không phải là đối thủ của con, con cần gì phải lo lắng?”
Ngô Nhàn nhàn nhạt nói, quanh người bao trùm một loại khí thế gọi là tự tin.
Ngô Nhàn biết, hôm nay Lý Thương Ngô căng thẳng như thế, ngoại trừ áp lực của khán giả ở bên ngoài mang đến, càng là bởi vì trận đối chiến lúc trước, Lý Thương Ngô từng thảm bại trước Lý Thế Thạch, điều này đã gần như trở thành tâm ma của Lý Thương Ngô.
Bây giờ, Lý Thương Ngô cần thế giới bên ngoài mang đến cho hắn sự tự tin mạnh mẽ, chỉ cần trong lòng lại lần nữa gây dựng được tự tin, cái gọi là cảm xúc căng thẳng, tự nhiên sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Lý Thương Ngô nhìn thấy vẻ mặt thần sắc bình tĩnh của Ngô Nhàn, lại nghĩ đến kỳ nghệ có thể được coi là cao thâm khó lường của Ngô Nhàn, tâm tình căng thẳng kia của Lý Thương Ngô đã bất giác trở nên bình tĩnh hơn.
Nếu như thầy Ngô đã cho rằng ta sẽ thắng, vậy thì ta còn lo lắng cái gì nữa?
Lý Thương Ngô hít sâu ột hơi, tâm thái đã hoàn toàn được điều chỉnh cân bằng lại, Lý Thương Ngô cung kính cúi một bái với Ngô Nhàn, tiếp đó quay mặt về phía các bạn phóng viên truyền thông đang nghênh đón mình nở một nụ cười tươi, sau đó lập tức bước chân đi vào vị trí của mình, hơi nhắm hai mắt lại, bắt đầu phần chuẩn bị dưỡng tâm cuối cùng trước khi bước vào trận đối chiến.