Chương 60: Tu sĩ chi hải
"Mặc kể, có câu cầu phú quý trong nguy hiểm... vậy... ta đi..."
Điều mà hắn không ngờ tới chính là hắn vừa mới quyết tâm liều mạng, rốt cục quyết định muốn vào nhìn một cái, toà Đạo Cung xám lạnh bỗng sinh ra một lực hút khó có thể kháng cự, trực tiếp hút hắn vào. Hắn thấy hoa mắt, đã tiến vào nội bộ Đạo Cung xám lạnh.
"..."
Hắn nhất thời không nói nên lời.
Quỷ dị, vẫn là quỷ dị.
Toà Đạo Cung xám lạnh tràn ngập làn sương mờ mịt tối tăm, làn sương mờ ảo này không thực sự tiếp xúc với hắn, dường như cũng không gây trở ngại gì với hắn.
Trong đại điện màu xám cũng không có cả đám tu sĩ áo xám xếp hàng như hắn tưởng tượng, nhưng trong sương mù màu xám tro lại lẳng lặng năm đạo ánh lửa màu xám tro lơ lửng.
Đó là năm đạo ánh lửa mỏng manh, chập chờn trong màn sương mù xám, như thể sẽ tắt bất cứ lúc nào, nhưng vẫn thủy chung bất diệt.
Vương Ly căng thẳng nhìn năm đạo ánh lửa mỏng manh, khi ánh mắt của hắn rơi vào một đạo ánh lửa, ý thức của hắn như thể bỗng dưng bị quấn vào trong đó.
Hắn chứng kiến ánh lửa dường như được hợp thành từ vô số ánh sao rất nhỏ.
Những ánh sao nhỏ bé này rất giống những hạt bụi lung linh trong tàn tro, cứ như thể trong khoảnh khắc tiếp theo, chúng sẽ ngay lập tức mất đi ánh sáng do nhiệt lực cuối cùng mất đi.
Nhưng trong cảm nhận của hắn, lại có một ý chí rất mạnh mẽ đang duy trì ánh sáng của nó.
Vô số ý chí nhỏ bé nhưng mạnh mẽ như vậy đã tạo thành một ánh lửa.
Lúc này ở trong sương mù xám xịt trước mặt, năm ánh lửa đều là như thế.
xám lạnh
Chẳng biết tại sao, đối với hắn thì mỗi một ánh lửa đều cực kỳ giống một tòa Đạo Cung xám lạnh thu nhỏ, giống như là có thể hút hắn vào trong đó. Nhưng loại ý chí này không giống loại ý chí khổng lồ của Đạo cung xám lạnh khiến hắn không thể nào kháng cự.
Nó có vẻ bị anh ta thu hút, nhưng càng giống như pháp trận của pháp bảo, dường như đang đợi hắn triệu hoán, cùng đợi hắn dung hợp.
Vương Ly do dự trong một hơi thở.
Hắn cực kỳ cẩn thận thử phóng ra một luồng chân nguyên, cứ như thăm dò pháp khí tiếp cận một ánh lửa ở gần hắn nhất.
Một tiếng phù nhẹ vang lên.
Sợi chân nguyên dễ dàng rơi vào trong ánh lửa xám lạnh, như thể nó đã xuyên qua một khối khí được bọc trong lớp da trâu cực kỳ mỏng.
Vô số ánh sao rất nhỏ từ bên trong bay lượn tràn ra, nhanh chóng mở rộng.
Giống như một thế giới thu nhỏ hoàn toàn mới, đột nhiên mở ra trước mặt hắn, sau đó tràn ngập toàn bộ Đạo Cung, thậm chí còn mở rộng vô tận toàn bộ Đạo Cung ra bên ngoài!
Toàn thân Vương Ly hoàn toàn cứng đờ.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cú sốc của hắn vào lúc này.
Hắn dường như đang ở trong một biển sao.
Chung quanh hắn, bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là tu sĩ áo xám lơ lững!
Dù hắn xoay người, quay đầu như thế nào, hay dù hắn nhìn sang bất kỳ phương vị nào, thì trong không gian nơi mà hắn nhìn vào, đều có những tên tu sĩ áo xám khác nhau đang lơ lửng.
Đám tu sĩ áo xám có nữ tu, có nam tu, mỗi người đều ở các độ tuổi khác nhau, nhưng pháp y trên người bọn họ đều rách nát, trên thân mỗi người đều có những vết thương đáng sợ, nhiều kẻ trong số họ thậm chí chỉ bị mất một phần nhỏ trên cơ thể.
Vương Ly không cảm thấy sợ hãi.
Vào khoảnh khắc đầu tiên, sự kinh ngạc tuyệt đối lấn át tất cả cảm xúc, kế tiếp hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, là bởi vì những tu sĩ áo xám này giống như tử vật thuần túy trôi nổi trong hư không.
Bọn họ không tức giận, khác hẳn bất cứ tu sĩ áo xám nào mà hắn từng gặp, khiến hắn cảm thấy họ cứ như là người thật.
Thân thể tàn phế của những tu sĩ áo xám giống như bị đóng băng trong dòng sông hư không, hoàn toàn tĩnh lặng.
Chỉ có hắn là vật sống.
Chỉ có hắn có sinh khí.
Đột nhiên, hắn phát hiện một thân ảnh quen thuộc trong đám tu sĩ áo xám dày đặc.
Đó là một tu sĩ áo xám có vóc người mập lùn, nhìn từ phía trước không bị tổn thương, nhưng toàn bộ phần ót cùng phía sau lưng cũng đã bị pháp thuật đánh nát.
Tên tu sĩ áo xám quỷ dị mập lùn này chính là kẻ đầu tiên mà hắn gặp phải lúc từ luyện khí tầng một tấn thăng lên luyện khí tầng hai.
Tên tu sĩ áo xám này cũng không còn sinh khí lơ lửng ở trong hư không màu xám tro.
Nhưng khi Vương Ly nhìn vào tên này trong thời gian dài, đôi mắt đang nhắm chặt của tên này đột nhiên mở ra.
Đây là một hình ảnh rất làm cho người khác sợ hãi.
Lông tơ của Vương Ly đều nổ.
Nhưng sau khi tu sĩ áo xám mở mắt, lại không có bất kỳ động tác nào khác.
Y có vẻ cũng nhìn thấy Vương Ly, nhưng trong ánh mắt của y không có bất kỳ tức giận nào, cũng không có bất kỳ cảm xúc.
Cảm giác ớn lạnh trong lòng của Vương Ly dần dần thối lui.
Lông mày của hắn nhíu lại thật sâu.
Nhưng đúng vào lúc này, thân thể của tất cả tu sĩ áo xám còn lại chợt biến mất, lại hóa thành vụn sáng thật nhỏ.