Chương 102: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 101 : Giải đố.

Ta vừa nghe xong, quả thật vô cùng giật mình, liền tiến lên hỏi Đoan Yến:“Ngươi lại là…… thầy phong thuỷ sao?” Kỳ thật trong lòng ta là muốn nói, tên phóng đãng nhà ngươi thế nhưng lại là thầy phong thủy hay sao?

Thuật phong thủy chú trọng chính là “Cặp mắt hoàng kim, tâm thuật sáng trong như trăng”, ngoại trừ phải có ánh mắt sắc sảo lợi hại tựa chim ưng, còn cần có tâm linh đạt tới cảnh giới trong sáng thanh sạch, có như vậy mới có thể nhìn ra long mạch trong địa thế sông núi, nguồn căn họa phúc gia trạch tứ phương.

Mà tên kia vừa nhìn qua chính là kẻ thường xuyên lăn lộn trong chốn yên hoa phong nguyệt, cả người ám đầy mùi son phấn đàn bà, làm sao có được khí khái của một phong thủy sư đây?

Đoan Yến nghe lời ta nói xong, khóe mắt hắn hơi nheo lại. Sau đó sờ sờ lên khuôn mặt tự cho là tuấn mĩ của mình, có chút đắc ý nói:“Như thế nào? Chẳng lẽ người tuấn tú như ta thì không thể làm thầy phong thủy được sao ? Hắc hắc…Bản lĩnh của ta chỉ e là nữ nhân như các vị cô nương không thể hiểu thấu được đâu.”

Ta nghiến răng cười lạnh nói:“Hiểu được, hiểu được. Đại để những việc như chuyển gia trạch từ hung thành cát, hóa giải phong thủy sai lầm, chính là dành cho bậc nhân tài tuấn tú như ngươi đúng không.” Nhân cũng bởi vì tên kia vừa rồi khinh bạc ta, hơn nữa lời nói cử chỉ cũng thật lỗ mãng, hiện tại ta nhìn thấy hắn cả người đều muốn bốc hỏa, không khỏi nghĩ nói móc mấy câu để giải hận.

Đoan Yến khẽ chớp chớp cặp mắt hẹp dài đen nhánh của mình rồi nói:“Cô nương, người nói quả thật không sai chút nào a.”

Ta thật tức giận, lườm mắt nhìn hắn. Phía bên kia Lạc Thần khẽ cười nhẹ một cái rồi nói: “Kia vậy nàng ấy nói chuyện không sai, thế tới chúng ta nói chuyện bùi tai một chút nhỉ…Mục đích của ngươi đến đây là gì?”

Đoan Yến đối với Lạc Thần có chút e ngại. Chớp chớp ánh mắt nhìn nàng, thân người hơi lui về phía sau, cố lấy lòng nàng nói: “Vị cô nương này, người…người có thể cách xa ta một chút hay không ? Ngươi xem, ngươi xinh đẹp như vậy, lại đứng gần ta như thế, ta thật không tránh khỏi sẽ cảm thấy ngượng ngùng a…Ta có một loại tật xấu, chính là khi ngượng ngùng, mồm miệng không thể lưu loát linh hoạt được, như vậy làm sao có thể trả lời câu hỏi của ngươi đây a ?”

Phỏng chừng thấy trên trán ta lúc này gân xanh đã nổi lên dữ dội, Hoa Tích Nhan bèn đi tới nhè nhẹ vỗ vào vai ta rồi khẽ cười. Ta hiểu được ý của nàng, gật gật đầu, tốt xấu cố thư giãn trở lại. Trong lòng thở dài, thầm nghĩ chẳng biết gia hỏa kia rốt cuộc là từ chỗ nào bơi tới đấy, thực có khả năng ép người tức chết.

Vũ Lâm Hanh tắc lưỡi, lạnh lùng nghiêm mặt dọa Đoan Yến: “Ai, bảo ngươi nói thì ngươi nói nhanh a, làm gì lề mề như vậy? Nếu còn thế nữa, ta mang ngươi ra ngoài uy tống tử ăn!”

Lạc Thần trái lại không nói tiếng nào. Nàng đứng thẳng người lên, phất ống tay áo đi ra xa mấy bước, cách khỏi Đoan Yến một đoạn không xa. Sau đó tựa vào một bên quan tài cổ bằng đồng, từ trên cao nhìn xuống, thần nhàn khí định hỏi hắn: “Cách như thế này được chứ ? Bây giờ, ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu.”

Rồi nàng hơi híp mắt, ánh nhìn thâm trầm sâu thẳm trùm lên hắn, lành lạnh nói:“Đừng nghĩ nói dối —”

Ta trông thấy Đoan Yến đang ngồi trên mặt đất hơi lùi về phía sau. Đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó lại tiện đà nuốt khan một ngụm nước bọt, ngượng ngập cười nói:“Không dám, không dám a. Ta nếu như dám có nửa lời nói dối, xin tùy ý cho cô nương định đoạt….Không biết… cô nương tên gọi là chi… Đoan Yên nghĩ muốn…”

Ta thật sự nhanh bị hắn khiến cho muốn mất hết tự chủ. Ta chau mày, trong lòng cáu kỉnh thầm nghĩ: Tên của nàng há có thể nói để cho ngươi biết hay sao?. Thế nhưng không ngờ là Lạc Thần lại trả lời:“Ta họ Lạc, tên chỉ một chữ Thần.”

Đoan Yến liền vỗ vỗ tay, khen:“Ôi, tên này quả thật là rất xứng với cô nương, hoa sen trên Lạc Hà, nữ thần rực rỡ sáng lạng, quả là một cái tên thật hay!”

Đến lúc này, ta chỉ cảm thấy nhân trung của mình đột nhiên đau đến lợi hại, bèn đánh nhẹ Vũ Lâm Hanh kế bên, nghiến răng nói:“Yêu nữ….. ngươi vẫn là mang hắn ra bên ngoài làm mồi uy tống tử đi, ta tuyệt không phản đối đâu.”

“Sư Sư, ta cũng đang có ý này.” Vũ Lâm Hanh được lời, liền hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng kéo lên thành một mạt cười, xoa xoa tay đi về phía Đoan Yến.

Đoan Yến trông thấy vậy, sắc mặt liền lập tức trở nên trắng bệch, la to một tiếng, vội ôm lấy người nói:“Ai, chậm đã —–!” Rồi sau đó liền chuyển sang dáng vẻ đáng thương: “Các vị cô nương, ta thật là mạng khổ. Các ngươi cho là ta nguyện ý đến chỗ địa phương quái quỷ này sao ? Ta là bị người dùng tiền mời đến để tầm long điểm huyệt(1) a. Nếu không phải đối phương cho ta thù lao nhiều như vậy, ta sớm đã ẩn mình trong gác tía uống rượu rồi, cũng không muốn chạy đến chỗ này chịu khổ, còn khiến cho cả người bị thương!”

Ta nghe vậy, trong lòng hơi hơi mừng thầm, ngươi rốt cuộc cũng biết tốt xấu mà phun ra rồi sao?. Liền tiến lên hỏi hắn:“Là ai mời ngươi đến đây? Đối phương có bao nhiêu người?”

Đoan Yến đáp:“Chính là công tử của Thính Vũ lâu ở Cô Tô. Là vào ngày ta đến lầu xanh tìm hoa……” Hắn nói đến đây, chợt thấy ta cùng Vũ Lâm Hanh đều đang dùng loại ánh mắt âm lạnh trừng mình, liền lập tức chột dạ sửa miệng:“Không…. không phải là tìm hoa, là uống rượu, hắc hắc, uống rượu……”

Ta lắc đầu, thở dài, hỏi:“Vị công tử kia, có phải tên là Doãn Mặc Hàn hay không?”

Đoan Yến có chút sửng sốt, sau đó vuốt cằm nhìn ta, ý tứ hàm xúc nói:“Quả thật đúng là Doãn Mặc Hàn. Hắn là nam nhân có nhân khí tốt nhất trong Cô Tô thành. Ta tự nhận thấy mình so với hắn còn tuấn tú hơn, lại còn giàu tình cảm hơn, nhưng thật không hiểu tại sao các cô nương ở Cô Tô chỉ đều hướng về phía hắn, thật tức chết a. Bất quá…… cô nương, người quen biết hắn sao? Hắn cùng với người có quan hệ gì vậy?”

Hắn hỏi xong, ta liền thấy thân người Lạc Thần ở phía bên kia quan tài hơi khẽ động một chút, đôi mắt thâm thúy của nàng cũng hướng về phía ta. Mọi chuyện liên quan đến Doãn Mặc Hàn, hết thảy nàng đều không biết, là ta không dám nói với nàng. Nếu nàng biết trên đời này tồn tại một nam nhân quỷ mị dây dưa ta, cũng không biết sẽ làm chuyện gì.

Ta liền vội lắc đầu, đáp: “Ta không quen biết hắn, chỉ từng nghe qua tên hắn thôi. Ngươi cũng thôi tán hưu tán vượn đi, mau đem hết những việc ngươi biết nói cho bọn ta nghe. Ưu đãi tên Doãn Mặc Hàn kia cho ngươi như thế nào, ngân lượng bao nhiêu , bọn ta cũng đều có thể cho ngươi như vậy.” Ta nói xong, đem Vũ Lâm Hanh kéo qua, cười cười nói:“Yêu nữ, ngươi nói xem có phải hay không?”

Vũ Lâm Hanh trắng mắt liếc ta một cái, bất quá vẫn là khanh khách cười đối với Đoan Yến:“Đúng đúng, ưu đãi bao nhiêu ta cũng có thể cho ngươi. Vàng bạc châu báu linh tinh ta đều có…” Đang nói khóe miệng nàng chợt kéo lên vẽ một mạt cười: “Chỉ cần tiểu ca nhà ngươi…có mạng đến Mặc Ngân Cốc của ta lấy là được.”

Đoan Yến nghe xong, sợ đến run cả người, đành gượng cười từ bỏ. Chính là trong lòng hắn phỏng chừng đối Vũ Lâm Hanh đã muốn có e ngại, cố kị.

Lúc này, Lạc Thần khẽ gõ nhẹ ngón tay lên mặt trên quan tài, rồi nhàn nhạt nói:“ Ta lại hỏi ngươi, người trong quan tài này là người phương nào? Tại sao bên trong lại trống rỗng ? Điểm này ta nghĩ không rõ, ngươi có biết không ?”

Nghe Lạc Thần nhắc tới việc này, ánh mắt ta không khỏi lại bị quan tài bằng đồng thu hút. Lúc vừa mới tới đây, ta liền đối với quan tài đồng kia cực kì để ý. Như thế nào bên trong trừ bỏ những đồ ngọc dùng chôn cùng thì còn lại đều là trống rỗng ? Việc này cũng không khỏi quá khác lẽ thường đi.

Đoan Yến liền gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng, xem ra là có chút đắc ý. Hắn nói:“Lạc cô nương xem như đã hỏi đúng người. Người có biết tên Doãn Mặc Hàn kia vì sao nhất định phải tới tìm ta để tầm long điểm huyệt hay không? Ha ha, đó là bởi vì ta chính là người hiểu biết mộ công chúa Đại Chu rõ nhất trong Cô Tô thành này!”

Nghe hắn nói là mộ công chúa, vừa khớp với suy đoán lúc trước của chúng ta, liền khiến ta không khỏi mừng thầm. Người này ngoài miệng tuy rằng luôn đùa giỡn bịp bợm, thế nhưng nói không chừng lại có thể rành rẽ sự tình hơn chúng ta rất nhiều. Chuyện này đối với chúng ta lúc này không khác chi phúc từ trên trời rơi xuống.

Rồi lại nghe Đoan Yến kia nói tiếp:“Việc chủ nhân quan tài này rốt cuộc là đang ở đâu, ta thật ra cũng không biết rõ. Nhưng ta biết được một việc, gian mộ thất này chính là một cái gian mộ bồi táng. Nằm ở bên trong là Thái tể đại nhân trong triều đường của Chu Mục vương khi xưa.”

“Cái…gì ? Là Thái Tể đại nhân!” Mặt ta liền biến sắc, không khỏi nhớ tới ám đạo mà Vũ Lâm Hanh từng nói qua lúc trước. Bên trong ám đạo có một bộ xương khô đã mục rữa từ rất lâu, bên cạnh có một thẻ bài khắc hai chữ “Thái tể”. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ xác chết Thái tể đại nhân vùng dậy từ trong quan tài đi ra, chạy đến ám đạo kia thì gục tại đó, hay là…hay là còn có nguyên nhân gì khác?

Trong đầu ta đầy sương mù, cũng không hiểu thế nào. Lúc này lại thấy Lạc Thần hơi hơi nhíu mi, thấp giọng nói:“Thái Tể quyền cao chức trọng, phụ giúp chính trị cho đế vương. Cho dù là công chúa nội cung được Chu Mục vương hết mực sủng ái, nói để cho Thái tể đến bồi táng cũng không khỏi quá sức hoang đường đi ?”

Đoan Yến lại cười nói:“Ai nha, đâu chỉ là Thái Tể, Tam Công của Đại Chu khi ấy, cùng với rất nhiều bá quan văn võ, danh tướng triều đình đều bị bắt vào trong lăng mộ này. Nghe nói cộng thêm Thái tể đại nhân vào tổng cộng chính là hai mươi mốt vị. Thái Tể vị trí tối cao, có tài trí nên mới được một bộ quan tài cùng ngọc khí chôn cùng. Còn những người khác…” Hắn lành lạnh cười, làm một động tác cắt cổ, lại thâm u nói: “Những người khác, tất cả đều bị ném sống vào trong một cái đại đỉnh bằng đồng, đổ dầu sôi nấu nhừ thành bụi.”

Nghe thấy thế, Vũ Lâm Hanh sợ hãi kêu lên một tiếng. Rồi nàng nhìn ta, sắc mặt trắng bệch nói:“Bộ xương đỏ bị hàng thuật tra tấn trong đại đỉnh kia…không phải…không phải chính là hai mươi người….”

Nàng không dám nói tiếp. Quả thật vô cùng tàn nhẫn. Kinh khủng. Nhưng cũng không thể hoài nghi, tất cả những gì Đoan Yến nói đều là sự thật. Tuẫn táng trong đại đỉnh kia chính là những quan viên đáng thương.

Bất quá việc này cũng thật đáng sợ. Đem quan lại đương triều đến bồi táng, lại còn sử dụng hàng thuật đối với bọn họ, Chu Mục vương lúc ấy chẳng lẽ không sợ làm chấn động triều cương sao ? Hay do những viên quan kia đã phạm vào trọng tội gì đó, chọc giận Chu Mục vương ?

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Lạc Thần hơi rũ hàng mi, hỏi Đoan Yến: “Ngươi từ đâu mà biết được những chuyện này?”

Đoan Yến đáp:“Ta cùng bọn Doãn Mặc Hàn chung một đội, theo một người bản địa tên là Phó Thanh Sơn từ bên núi xuyên qua động tiến vào đây. Tại một chỗ thấy được một lượng lớn các bức bích họa bằng đồng, vẽ ra sự việc đã phát sinh khi ấy. Ngoài ra còn phát hiện được một ít đồ vật trong mộ có chữ khắc bên trên, nội dung cùng với các bức họa trên mặt đồng cũng là không quá khác biệt.”

Trong mắt Lạc Thần mục quang chợt lóe sáng, lại hỏi: “Ngoại trừ nam tử tên gọi là Doãn Mặc Hàn kia, còn có người nào nữa không?”

Đoan Yến đáp với vẻ khinh thường: “Trừ bỏ Doãn Mặc Hàn, còn lại đều là một đám người đeo mặt nạ xấu xí. Ta đi theo bọn họ cũng không quen. Bọn họ giống như người chết vậy, dọc đường đi đại đa số cũng không nói lấy một tiếng. Chỉ có một vài người, có một lão nhân, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, còn có một tên ẻo lả và một người nữa, hình như là thủ lĩnh của bọn họ. Người này ngay cả tên Doãn Mặc Hàn kia cũng phải nhân nhượng mấy phần, nói lại càng ít. Bất quá chính là một nữ nhân.”

Nữ nhân?!

Ta thấy sắc mặt Lạc Thần chợt trở nên tái nhợt:“Nữ nhân…… Bộ dáng nàng ấy như thế nào?”

Ta không biết vì sao cực sợ khi nàng lộ ra biểu tình như vậy. Tim ta đập bang bang trong lòng ngực, nhịn không được bước đến bên người nàng. Nàng thần sắc vô cùng phức tạp đưa mắt nhìn ta một cái. Bàn tay đặt trên quan tài lặng lẽ nắm lấy vạt áo của ta. Ta liền vội vươn tay nắm chặt lấy tay nàng.

Đoan Yến ngồi trên mặt đất đáp:“Nữ nhân kia, mặc một thân áo choàng đen, ngay cả đến mặt cũng che một bên. Muốn nhìn thấy thân người của nàng thì miễn bàn đi, chậc chậc…… Bất quá, ta có một lần ở một bên rình xem nàng, phát hiện ra nàng thế nhưng lại một đầu tóc trắng như tuyết, thật là làm ta sợ muốn chết. Ta còn nghe thấy tên ẻo lả đi bên người nàng toàn gọi nàng là…cái gì…cái gì chủ thượng thì phải.”

Ta có thể cảm thấy bàn tay Lạc Thần đang nắm trong lòng bàn tay ta kịch liệt run một hồi, mặt trên đều là mồ hôi lạnh.

Nàng thì thào nói:“Ngươi…… ngươi nói nàng…. nàng tóc trắng sao? Tóc của nàng vì sao lại trắng……?”

——————–

(1) Tầm long điểm huyệt” : Trong phong thủy là phức tạp và thần bí nhất. Nói một cách dễ hiểu “tầm Long” là đi tìm địa hình địa thế của núi, xác định long mạch; “điểm Huyệt” là nơi đặt mộ.