Chương 101: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 100: Đoan Yến

Ta, Vũ Lâm Hanh và Lạc Thần nghe thấy vậy, trong phút chốc ánh mắt đều đổ dồn vào Hoa Tích Nhan. Vũ Lâm Hanh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, nắm lấy ống tay áo của ta, ánh mắt liếc về phía Hoa Tích Nhan, nói nhỏ bên lỗ tai ta: “Sư Sư ngươi xem, nàng rõ ràng là một tên trộm, khi đó chính nàng đã giả thần giả quỷ, lấy ngọn đèn từ trong tay của ta. Thật là tức chết bổn cô nương, nếu như có xảy ra chuyện gì, ngươi đừng ngăn cản ta.”

Ta vội vàng nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng làm bậy, có lẽ chuyện không phải như ngươi nghĩ, người ta trộm đồ của ngươi, còn có thể nói cho ngươi biết tang vật đang ở trên tay nàng sao? Hơn nữa, ngọn đèn đó cũng không phải của ngươi, còn không phảilà ngươi chỉ tiện tay dắt dê lấy được thôi sao?”

Mặt Vũ Lâm Hanh ửng đỏ, cố cãi chày cãi cối: “Hừ, ta và nàng không giống nhau, ngọn đèn đó vốn đã vô chủ, chính là một loại vàng mã đươc chôn ở trong mộ. Ai cũng biết phép tắc khi đổ đấu, thứ vàng mã này còn không phải là ai tới trước thì được? Cho nên bảo bối đó chính là của bổn cô nương.”

Sặc, lý luận của yêu nữ ngươi sao lại giống bọn cường đạo vậy? Ta liếc Vũ Lâm Hanh một cái, lập tức không nói lung tung với nàng nữa, còn Lạc Thần thì vô cùng thản nhiên, nhìn Hoa Tích Nhan, hỏi: ”Ngọn đèn đó, Tích Nhan cô nương có thể cho bọn ta mượn xem thử hay không?”

Hoa Tích Nhan cười nói: “Tất nhiên là được, ta dẫn các ngươi đi tới một nơi.” Nói xong liền xoay người đi ngay, Lạc Thần bình tĩnh đi theo phía sau nàng.

Lại nói tiếp, sau cái lần suy tư lúc trước, ta vẫn còn cố kỵ Hoa Tích Nhan một vài phần, cũng không biết nàng lúc này muốn dẫn bọn ta đi đâu. Nghe giọng điệu thản nhiên của nàng, hệt như là chỉ đang mời ngươi đi quán trà uống nước thôi vậy. Nơi này là một ngôi mộ của Chu Vương, cũng không phải là bên ngoài, ngoại trừ Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh, thì hiện tại cho dù là bất kỳ ai xuất hiện ở trong, ta đều có một cảm giác lo lắng mà không biết tại sao.

Hoa Tích Nhan đi được vài bước, quay đầu lại, thấy ta chần chừ, cười khì khì, vẻ mặt tươi rói đầy dịu dàng, nói: “Sư Sư, làm sao vậy, sợ ta ăn thịt ngươi sao?” Nói xong ánh mắt liền nhìn về phía Lạc Thần, cười nói: “Ngươi xem Lạc cô nương hoàn toàn không có bận tâm, ngươi không đi theo nàng sao?”

Lời nói của nàng vô cùng mập mờ, ta dường như nghe thấy ý tứ khác, ánh mắt Lạc Thần lúc này hơi hơi nhìn xuống, nhìn Hoa Tích Nhan một cái, thản nhiên nói: “Đi thôi.” Nói xong liền vẫy vẫy tay với ta, khe khẽ nói: “Thanh Y, tới bên cạnh ta.”

Ta gật gật đầu, “ân” một tiếng, sóng vai đi chung với Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh đi đến bên tay phải của ta, thấp giọng nói: “Sư Sư, ngươi có thể thấy rõ ràng rồi, nếu như nàng giở thủ đoạn, ngươi không thể ngăn cản ta, tính mạng của nàng, chính là của ta.”

Trong lòng ta thở dài, đầu vô cùng đau đớn, thầm nghĩ: Được rồi được rồi, nàng là của ngươi, ta không quan tâm nữa.

Bốn người đi dọc theo hành lang, nữ tử trên bức bích họa bằng đồng vẫn tiếp tục xuất hiện ở trước mắt của ta, loại điêu khắc hình người bằng đồng này khó tránh khỏi việc bị đông cứng, làm cho người ta có cảm giác âm u và lạnh lẽo thấm vào tận xương máu, ta cảm thấy nàng giống như vẫn còn sống, đang tựa tiếu phi tiếu (1) mà nhìn vào ta.

Đoạn đường tiếp theo có thể nói là bảy lần quẹo, tám lần vòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện rất nhiều lối rẽ, quả thật rất giống một mê cung, nhưng mà bọn ta rất nhanh đã rẽ vào một mộ đạo có rất nhiều thấu tinh xiềng xích, ta vừa mới quẹo vào, bỗng nhiên bị một vật xuất hiện trên mặt đất hung hăng đập vào mắt.

Trước mắt lại có thể xuất hiện một hàng dấu chân cháy đen kéo dài trên mặt đất mà hoàn toàn không đứt đoạn.

Cổ của ta lập tức toát ra mồ hôi lạnh —- Ta khỏi cần nghĩ cũng biết dấu chân này là do bộ xương màu đỏ đi ra từ cái đỉnh rất lớn lần trước lưu lại, trong lòng không khỏi run lên, nơi mà Hoa Tích Nhan muốn dẫn bọn ta đi không phải là cùng hướng với cái bộ xương đó chứ?

Ta kéo kéo tay áo của Lạc Thần, nàng nhìn lướt trên mặt đất một vài lần, nhíu nhíu mày, cũng không nói một lời nào, nhưng Hoa Tích Nhan thì lại “a” lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, nói: “Chỗ này từ lúc nào lại có nhiều dấu chân thế này?”

Ta thử hỏi nàng: “Tích Nhan cô nương, ngươi. . . ngươi không biết những dấu chân này sao?”

Hoa Tích Nhan cau mày nói: “Lúc ta đi ra, trên mặt đất cũng không có mấy thứ này, ta phải nhanh chóng quay lại xem thử.” Nói xong liền vội vàng đi nhanh về phía trước.

Trong lòng ta càng cảm thấy lo lắng không yên, đi dọc theo những dấu chân cong cong vẹo vẹo này, tiến lên phía trước một chút, lại thấy những dấu chân cháy đen này bỗng nhiên bị cắt đứt, Lạc Thần cũng phát hiện được, lập tức giơ tay áo lên, ra hiệu cho bọn ta dừng lại. Ta vừa thấy, liền phát hiện bọn ta đang đứng ở cửa một gian mộ thất, ánh sáng màu vàng âm u và lạnh lẽo đang từ trong đó rọi nhè nhẹ ra ngoài.

Ta càng nhìn càng cảm thấy không bình thường, sao lại thế này, manh mối về bộ xương đó ở chỗ này đã bị chặt đứt? Vậy rốt cuộc vật đó đã đi đâu rồi?

Chỗ bị đứt của những dấu chân này rất là không tự nhiên, giống như là dần dần biến mất vậy. Trong đầu của ta vô cùng rối loạn, nhất thời cũng không biết giải thích làm sao, lòng ta nói rằng chẳng lẽ mình đã coi thường bộ xương đó, thật ra thì nó còn có thể bay?

Sặc, điều này sao có thể chứ.

Lạc Thần không nói nhiều, ánh mắt có rất nhiều ẩn ý nhìn thoáng qua những dấu chân trên mặt đất, hỏi Hoa Tích Nhan: “Ngươi là muốn dẫn bọn ta đến chỗ này sao?”

Hoa Tích Nhan gật gật đầu, dẫn bọn ta đi vào trong. Ta vẫn có cảm giác sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng đối với mộ thất ở đây, cẩn thận nhấc chân đi vào xem thử, mới phát hiện không gian của mộ thất này có chút nhỏ hẹp, bốn góc bên trong có để bốn cây đèn chong, ở trong, phía bên trái thì có một cổ quan tài bằng đồng, mà bên cạnh quan tài đó còn có mộtngười hơi dựa vào.

Ta thấy người đó nằm cuộn mình thành một khối, dưới ánh lửa đang chiếu sáng, trông vô cùng kỳ lạ, lập tức bị dọa đến mức nhảy dựng lên, hơn nữa lại đang ở bên cạnh quan tài, ta vô ý thức “a” lên một tiếng, thoáng cái đã rút Cẩm Sắt ra, che ở trước người.

Hoa Tích Nhan cười cười: “Đừng sợ, đó là một người. Trong quan tài đó cũng không có gì nguy hiểm, ta đã mở ra coi thử.”

Ta nghe vậy, lập tức cảm thấy yên tâm hơn, đi qua đó xem thử, thì thấy một nam tử trẻ tuổi đang nhắm hai mắt lại, im lặng dựa vào quan tài bằng đồng, quần áo bên ngoài chẳng biết đã đi đâu mất, chỉ còn lại áo lót màu trắng bên trong, đã bị dơ hết một mảng lớn, hơn nữa còn dính một vài vết máu màu đen sẫm.

Mãi cho đến khi nhìn thấy được khuôn mặt của nam tử trẻ tuổi, ta lại hơi giật mình một lần nữa, tính ra thì tên Doãn Mặc Hàn kia cũng xem như là một mỹ nam tử khó gặp, nhưng ngờ đâu dung mạo của nam tử trước mắt còn hơn cả hắn. Chỉ thấy hình dáng của nam tử này thanh tao và trong sáng tựa như là mặt trăng, lông mi rất dài, hai bên khóe mắt lại hơi hơi cong lên, để lộ ra một luồng linh khí, lại mang theo một chút cảm giác phong lưu.

Đôi mắt hồ ly của Vũ Lâm Hanh quét qua người nam tử đó, chế giễu: “Uy, rất an nhàn và thoải mái nha, đi đổ đấu còn mang theo cả nam tử.”

Khuôn mặt trắng ngần của Hoa Tích Nhan hơi hơi đỏ lên, căm hận nhìn Vũ Lâm Hanh, giải thích: “Nam nhân này ta không hề quen biết. Mới vừa rồi ta thấy hắn ngất xỉu ở trong mộ đạo, liền mang hắn vào gian mộ thất này mà thôi, ta tốt xấu gì cũng là một đại phu, thấy chết mà không cứu, ta tuyệt đối không làm.”

Vũ Lâm Hanh sững sờ, vẻ mặt có chút cứng nhắc, dường như đang nhớ tới việc tính mạng của nàng cũng là do Hoa Tích Nhan cứu trở về, ngượng ngùng nhìn Hoa Tích Nhan một cái, hoàn toàn không nói một lời nào.

Ta ở bên này vừa thấy nắp quan tài bằng đồng đã mở ra một nửa, liền đi qua nhìn thử, chỉ thấy có rất nhiều món mai táng theo được làm bằng ngọc chất ở trong đó, nngoài ra thì cái gì cũng không có, ta không khỏi buồn bực, tại sao cái này lại là một cái quan tài trống? Chủ nhân ở bên trong đi đâu mất rồi? Mà ở trênnắp quan tài bên cạnh thì có một ngọn đèn màu xanh ngọc bích, bên trong hơi hơi lộ ra ánh lửa nhàn nhạt, nhưng sờ vào thì lạnh đến thấu xương, chắc chắn chính là ngọn đèn lưu ly Si Long đó.

Lạc Thần nhẹ nhàng lấy ngọn đèn lưu ly trên nắm quan tài, ung dung đặt ở trước mặt, ánh mắt lập tức mờ ảo hơn hẳn. Ánh sáng nhè nhẹ và lung linh của ngọn đèn chiếu khắp mọi nơi, rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần, thoáng chốc, dường như là đang đánh bóng cho đôi mắt trầm lặng màu đen đậm của nàng, ánh sáng bên trong tụ họp lại, tràn đầy sự lấp lánh vô cùng rực rỡ, ta nhìn đến mức ngây cả người.

Ta quay đầu qua nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ cảm thấy đường nét trên khuôn mặt nàng lúc nhìn nghiêng rất là dịu dàng, càng nổi bật hơn dưới ngọn đèn lưu ly, càng thanh nhã mê người, đang lúc xuất thần, thì nghe thấy nàng bỗng nhiên “ân” lên một tiếng.

“Sao. . . làm sao vậy?” Ta vội vàng định thần lại, hỏi nàng.

“Trên chân đèn của ngọn đèn này, có khắc bốn chữ.” Lạc Thần nhìn ta một cái, đưa ngọn đèn lưu ly cho ta, nói: “Thanh Y, ngươi xem.”

Ta nhận lấy, tìm được chỗ mà Lạc Thần chỉ, cẩn thần xem qua, phát hiện bên trên quả nhiên là có bốn chữ nho nhỏ, rất xinh đẹp được khắc theo lối chữ Triện: “Thừa quân yêu thương.”

Thừa quân yêu thương?

Xem kiểu chữ này, hẳn là xuất phát từ tay của một nữ nhân — Bốn chữ này mặc dù ngắn gọn, nhưng nhu tình ẩn chứa bên trong lại vô cùng sâu đậm.

Nhưng mà ngọn đèn lưu ly này vốn là linh vật, là bảo bối mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ mong có được, sao lại có người to gan như vậy, dám khắc chữ ở trên mặt chứ?

Ta còn đang nghi hoặc, nào ngờ nam tử trẻ tuổi ở phía sau đột nhiên cử động, thoáng cái đã đưa tay ra ôm lấy thắt lưng của ta, kéo ta về phía sau, ta quả thật là vô cùng kinh hãi, ngọn đèn lưu ly trong tay rơi xuống đất, kêu lộc cộc rồi văng đi thật xa, tiêp theo, ta đã bị người ở phía sau kéo vào trong lòng, chỉ nghe thấy ở bên tai có một âm thanh mơ mơ màng màng, líu ríu nói: “Mỹ nhân. . . . mỹ nhân đừng đi, theo ta . . . . . uống hết ba trăm chén!” Sau đó, bên tai còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng, chính là do người nọ muốn hôn ta.

Ta cảm thấy hơi thở của nam nhân bao trùm mà đến, đầu óc ong ong lên, cả người giống như bị than lửa đốt cháy, lập tức giật bắn người, đẩy mạnh hắn ra, hoàn toàn xuất phát từ bản năng của cơ thể, liền vung ra một cái tát. Cái tát này gần như dùng toàn bộ sức lực, nam tử kia bị ta tát một cái, gương mặt hơi sưng đỏ lên, che mặt mà tỉnh dậy, dường như đầu óc còn chưa tỉnh táo, miệng vẫn nói: “Mỹ nhân. . . . . ngươi thật dữ, lại dám đánh ta. . .”

“Thanh. . . . . Thanh Y!”

Cùng lúc đó, Lạc Thần kêu lên một tiếng, bước về phía trước vài bước, đưa tay ra ôm ta vào trong lòng, kéo qua một bên. Ta lui vào trong lòng nàng, chỉ cảm thấy cánh tay nàng run rẩy ôm lấy ta —-Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng nghiến răng phẫn nộ của nàng. Trường hợp lúc này, muốn bao nhiêu xấu hổ cũng có, không ngờ là đang ở torng lăng mộ thì bị như thế này, nhất thời một câu cũng không nói nên lời.

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Tên lãng tử này, ta thật hận đến mức muốn giết chết hắn!

Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan đứng cách khá xa, không ngờ tới sự việc sẽ diễn biến như vậy, nhất thời đều sợ ngây cả người, hồi lâu cũng chưa định thần lại. Mà nam tử đó bị ta tát một cái rất mạnh, bị lui về phía sau, đụng cả đầu vào quan tài, kêu “ôi chao” một tiếng, mới bắt đầu mở mắt ra.

Đôi mắt hắn dài và hẹp, bên trong đen sẫm, lấp lánh vô cùng rực rỡ, quét mắt nhìn bốn người chúng ta một phen, bỗng nhiên cười ha ha: “Chậc, mới vừa nằm mơ thấy mình ở trong nhà uống rượu, làm sao mà vừa mở mắt liền thấy bốn cô nương thật yểu điệu, quả thật là muốn gì được nấy, ông trời thật sự rất chiếu cố ta.”

Ta thấy hành vi phóng đãng lúc nãy của hắn, bây giờ lại ăn nói không đàng hoàng, tức giận đến mức đỏ hết cả mặt, một ngọn lửa chẳng biết từ đâu xuất hiện ở trong lòng, Vũ Lâm Hanh ở bên kia thì càng bực tức, mặt biến sắc, tiến lên phía trước, nói: “Ngươi, thằng nhãi này, nói cái quái gì vậy!”

Nam tử ho khan một tiếng, ánh mắt liếc qua, lắc đầu nói: “Các người đẹp đúng là mỹ nhân, nhưng sao tính tình của cả đám lại tệ đến như vậy?” Nói xong thì nhìn ta một cái, lại nhìn nhìn Vũ Lâm Hanh, giả bộ vô tội nói: “Một người đánh người, một người mắng người, quả thật là đả thương tâm hồn của người khác.”

Dâm tặc chết tiệt, đả thương tâm hồn đê tiện của ngươi!

Ta đang muốn phát tiết, thì Lạc Thần nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn lại, ta sửng sốt, ngẩng đầu, trông thấy khóe miệng Lạc Thần có một nụ cười nhạt, nụ cười đó nhìn thoáng qua đúng là có một vài phần giống như cười, nhưng xem xét thật tỉ mỉ lại thì thấy hình như là không phải.

Nụ cười thản nhiên đó, làm cho tim của ta không khỏi đập bình bịch trong lòng.

Kỳ quái, ta. . . sao ta lại có linh cảm không lành chứ? Lạc Thần bình thường vốn rất ít cười, mặc dù so với trước kia mà nói thì nàng đả cởi mở hơn rất nhiều, nhưng mà cười đến mức lạnh lẽo như thế này, chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

Lúc này, Lạc Thần nhẹ nhàng tiến vài bước đến trước mặt nam tử đó, ngồi xổm xuống, tay chống cằm, tựa tiếu phi tiếu nhìn vào hắn.

Nam tử đó thấy Lạc Thần vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt dài và hẹp nhìn qua, sau đó lập tức ngẩn người, nói: “Ai nha, cô nương, ngươi thật là xinh đẹp, cười. . . cười rộ lên thì càng đẹp hơn nữa.”

Khóe mắt Lạc Thần cong lên, đôi mắt hơi híp lại, nói: “Nga, thật sự đẹp sao? Vậy thì nhìn lâu một chút.” Dừng một lúc, lại nói tiếp: “Ngươi là người gì? Đến đây để làm gì?”

Nam tử đó nhìn nàng một cách mê mẩn: “Câu hỏi của cô nương ngươi thật nhiều, nhưng mà ta mới vừa bị người ta đánh, hiện tại đang rất không vui, không muốn trả lời câu hỏi của ngươi.”

Nam tử đó nói chuyện càng lúc càng tùy tiện và vô lại, nhưng Lạc Thần hoàn toàn không hề để ý, ánh mắt ẩn chứa rất nhiều điều sâu xa, nhìn ta một cái, bên dưới ánh mắt của nàng, ta vô cùng lúng túng, cũng không biết nàng có ý gì, chỉ nghe thấy nàng thản nhiên nói: “Ta sẽ làm cho ngươi vui vẻ, ngươi chỉ cần trả lời ta là được.”

Nụ cười nhẹ nhàng và thoải mái của nàng vô cùng lạnh lẽo, nam tử đó dường như đã ý thức được một điều gì đó, cả người vô ý thức lui về phía sau, đưa tay che kín vạt áo phía trước, dáng vẻ như thể mình sẽ bị cường bạo, ngập ngừng nói: “Từ từ, cô nương. . . . cô nương ngươi sẽ làm gì ta. .”

Lạc Thần một tay nâng má, cười tủm tỉm mà nhìn hắn, nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì ngươi, ta sẽ làm chuyện đó.” Nói xong liền lấy Cự Khuyết ở trên lưng ra, dùng tay vuốt vuốt mũi kiếm lạnh lẽo, chán nản nói: “Mấy ngày không dùng, thanh kiếm quả nhiên đã cùn đi rất nhiều, ta phải làm thế nào đây?”

Mặt nam tử đó biến sắc, lập tức sợ đến mức kêu lên: “Ngươi. . . ngươi đừng làm bậy! . . . Ta. . . . ta không hề chọc giận ngươi a, nhìn bộ dạng ngươi giống như tiên nữ, sao tâm địa lại như vậy. . . như vậy. . . . !”

Nam tử đó không ngừng run rẩy, Lạc Thần thản nhiên liếc hắn một cái, thay hắn nói tiếp: “Lại độc ác như vậy, đúng không?” Cuối cùng lại nói: “Quả là không may, bản thân ta từ nhỏ vốn đã như vậy, miệng độc, tâm cũng độc, thật khiến cho ngươi chê cười rồi.”

“Phụt.” Vũ Lâm Hanh nhất thời không nhịn được, cười lên.

Sau đó, Vũ Lâm Hanh bước tới, ôm lấy cánh tay, thay đổi vẻ mặt, làm bộ nghiêm trang nói: “Vị tiểu ca này, ở bên ngoài thì bọn ta đều là những nhân vật nổi tiếng hung ác, hôm nay ngươi làm chuyện quá đáng như vậy với vị muội muội này, bọn ta thật sự cảm thấy chướng mắt. Giống như vị cô nương áo trắng đang ở trước mặt ngươi, ai, người ta chính là rất nổi tiếng, mười bước giết chết một người, trăm bước giết chết hàng loạt người nha. Người ta bình thường không dễ nổi nóng, bây giờ ngươi lại chọc giận nàng rồi, ngươi nói ngươi phải làm sao đây?”

Mười bước giết chết một người, trăm bước giết chết hàng loạt?

Từ từ, sao yêu nữ ngươi làm như mình đang kể chuyện vậy! Hoa Tích Nhan đứng ở bên cạnh ta mỉm cười, còn không ngừng lắc đầu, ta lấy tay che mặt, hoàn toàn không nhìn nổi nữa, có nói dối cũng không cần nói đến mức đó, Vũ Lâm Hanh thì còn lý giải được,nhưng sao cả Lạc Thần luôn luôn bình tĩnh mà cũng tham gia vào cái trò này.

Ta vốn căm giận tên nam tử tùy tiện đó vô cùng, bây giờ lại bắt đầu có một chút cảm thông với hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của nam tử co rúm lại, nhìn nụ cười nhạt của Lạc Thần, run run nói: “Ta sai rồi ta sai rồi, ta không nên làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với vị cô nương kia, lại nói năng bất kính với các vị cô nương, các vị cô nương đại nhân đại lượng, đừng làm khó ta nữa. Chuyện gì ta cũng nói, chuyện gì ta cũng nói hết. Tại hạ tên là Đoan Yến, là. . . là một thầy phong thủy.”

==================

(1) Tựa tiếu phi tiếu: Tựa như cười mà không phải cười.

========================