Chương 17: Tâm tình khổ sở

Tuy rằng cô nhóc hiểu được, thực vật động vật trên núi, vốn không thuộc về bất cứ ai, ai may mắn nhìn thấy thì chính là của họ.

Nhưng tâm tình vẫn rất khổ sợ, khóe mắt cũng đã đỏ hoe. “Haizzz.”

Bất lực thở dài một tiếng, cô bé ôm tâm tình mong chờ đi vào khu vực cất giữ táo, chỉ thấy còn dư lại bốn, năm quả táo nhỏ. Quả nhiên, không phải chuyện tốt nào cũng đến cùng một lúc.

Tuy rằng hôm nay cô bé bắt được một con gà rừng, nhưng lại tổn thất rất nhiều táo. Đứa nhỏ bực tức dẩu miệng, quét mắt đến một bên....A?

Tiểu Bảo Châu nhìn đống đồ vật nằm tán loạn trên mặt đất, khuôn mặt buồn bực ngơ ngác không biết làm sao. Có điều thực nhanh cô nhóc liền nghĩ tới, đây là vừa rồi mấy người trung niên kia không cần, bọn họ muốn lấy táo, liền đem mấy thứ này vứt đi. Nhóc con nhìn hiện trường hỗn loạn, những thứ này....hẳn là có thể tiếp tục sử dụng. Nhóc tiến lại gần, duỗi tay lay lay, miệng nhỏ há hốc. Cô bé mê mang gãi đầu, nhắm mắt, rồi lại mở, đều còn ở đây. Tiểu Bảo Châu lại nhéo mạnh một bên má, a, đau quá! Đây thực sự không phải đang nằm mơ?

Tiểu Bảo Châu sửng sốt, ngay sau đó nhanh tay nhặt đồ vật lên, nhét tất cả vào sọt của mình. Đang chuẩn bị đi, nhóc lại nhìn thấy một cái áo khoác màu cam to lớn mềm mại treo trên cây, tức khắc phát ngốc nhìn chằm chằm một lúc.

Đây cũng là thứ bọn họ bỏ lại sao? Thứ này là gì đây? Tiểu Bảo Châu chưa bao giờ gặp qua người giàu có như thế, nhóc chạy nhanh tới đem áo khoác nhét vào sọt, lúc này mới đến mỏm đá nhìn xuống dưới chân núi, ý đồ thăm dò bọn người kia, chỉ là bọn họ đều đã biến thành những hình nhân nho nhỏ, thậm chí không thể nghe thấy bất cứ thanh âm trò chuyện nào.

Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là nhiều tiền đến cỡ nào, mới có thể dễ dàng đem trứng gà, gạo, cơm, còn có một cái áo khoác lớn như thế, muốn ném liền ném. Thật sự quá khó hiểu rồi.

Quả nhiên, thứ người thành phố có nhiều nhất chính là tiền. Cô bé phe phẩy đầu nhỏ, mang theo một bụng khó hiểu bắt đầu trở về, trong lúc nhất thời, cô nhóc không biết bản thân đã chiếm một phần tiện nghi từ bọn họ.

Hiện tại nghĩ đến thứ trong sọt đều là đồ tốt, Tiểu Bảo Châu phấn khởi hít một hơi thật sâu. Nhóc con đương nhiên không thể hiểu. Nhưng mẹ nhóc khẳng định biết rõ.

Tiểu Bảo Châu mơ mơ màng màng trở về nhà, lúc này mới bắt đầu sửa sang lại thu hoạch lần này của bản thân. Đếm sơ qua có đến sáu bảy cân hạt dẻ.

Còn có, trong ba túi trong suốt toàn bộ đều là trứng gà, tổng cộng có bảy trứng. Còn có năm hộp lớn có hình thù kỳ quái, chỉ biết là thức ăn.

Bảo Châu từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua thức ăn ngon như vậy, thời điểm ba cô bé còn sống, cũng là lúc điều kiện trong nhà tốt nhất, cũng chưa từng ăn qua những thức ăn ngon như vậy, bên trong hộp là bốn ô vuông nhỏ, một ô vuông là gạo trắng, ba ô còn lại, lần lượt là thịt kho tàu, trứng gà xào hành, còn có một phần cải thìa xào rau xanh. Mỗi món đồ ăn, đều dùng rất nhiều dầu mỡ.

Dầu ăn phủ lên một lớp trơn mịn bóng bẩy, nhìn sơ qua đã muốn ăn sạch. Tiểu Bảo Châu thật vất vả mới nhịn xuống được, nuốt nuốt nước miếng. “Chị chị....”

Bảo Nhạc không biết có nghe được mùi thơm không, có thể do quá mức buồn chán, ở bên trong liên tục kêu chị. Bảo Châu hô to đáp lời: “Đợi một chút, chị đang vội!” Cô bé lập tức mở thêm mấy cái hộp, mỗi một hộp đều có hình dạng giống nhau.

Bảo Châu cảm thấy tay nhỏ run rẩy, cô nhóc lại nhìn về phía túi nhỏ trong suốt, bên trong loáng thoáng đồ vật vàng nhạt, thoạt nhìn hẳn là thức ăn, nhóc lại mở túi bên cạnh nhìn xem, bên trong có năm cái bánh bao trắng.....

Tiểu Bảo Châu ghé mũi sang ngửi, trong lòng khẳng định chắc nịch, đây là bánh bao, không phải màn thầu. Còn có phủ một lớp đường bên ngoài.... Cô bé nhìn một lượt những đồ vật đáng giá này, lại nghĩ đến hạt dẻ lúc nãy, nhất thời im lặng khó hiểu.

......

Trong khi đó, Cổ Thúy Phân ở bên kia đang la hét thảm thiết: “A, áo khoác của tôi, tôi bỏ quên áo khoác trên núi mất rồi.....Xuống núi lại phải mua cái mới rồi aaaaa!!!”