Chương 16: Trái cây tự nhiên

Nhóm người tập trung phát tiết oán giận, nhưng vẫn không quên ăn táo, trong đó có một vị cán bộ tuổi trung niên tên Cổ Thúy Phân, bà ăn liên tiếp ba quả, cảm thấy thoải mái rồi mới lên tiếng: “Những thứ khác không nói, hiện tại có táo ăn là tốt lắm rồi.”

“Đúng đúng đúng, bà xem, ở đây còn có lỗ sâu đục đây này, đây chính là loại quả hoàn toàn tự nhiên.”

“Hiện tại có thể ăn trái cây hoàn toàn tự nhiên, đúng là quá tốt.”

“Không tới mức đó, nhưng mà nhìn kỹ, những quả táo này ắt hẳn do người khác hái xuống đặt ở nơi này?”

Cổ Thúy Phân nói. “Quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng là vô tình nhìn thấy, muốn lấy liền lấy, trái cây nơi núi rừng, làm sao biết là của ai? Con gái tôi rất yêu thích loại trái cây từ thiên nhiên như thế, tôi phải mang về cho nó vài quả.”

Một bác gái mặt bánh bao khác không chút khách khí bắt đầu nhón thêm vài quả. Bên cạnh chính là chồng bà, đắc ý nói: “Chúng ta bị lạc đường, đây chính là ông trời muốn bồi thường cho chúng ta.”

Dưới tác động của hai vợ chồng bọn họ, Cổ Thúy Phân cũng không khách khí nữa, ai oán than: “A không phải chứ, các người không thể lấy hết chứ? Cũng phải chừa cho tôi vài quả. Thật là, tôi cũng không muốn đến địa phương này chịu khổ đâu, trong túi tôi cũng chẳng còn lại gì cả.”

Người phụ nữ nom lớn tuổi nhất bên cạnh nhìn bà một chút rồi nói: “Cơm trưa cơ quan du lịch phát, thật sự không có chỗ nào tốt? Vừa rồi tôi nhìn thoáng qua, cái món thịt kho kia, tôi vốn dĩ có bệnh huyết áp cao, ăn xong không phải muốn mất nửa cái mạng luôn à, có khác gì đang lừa gạt người đâu chứ, không muốn không muốn....” “Đây là trứng gà buổi sáng mua mang theo phải không? Bỏ đi bỏ đi....”

“Bánh bao này cũng là lấy từ khách sạn sáng nay đúng không? Đừng ăn, dầu mỡ như thế, ăn không nổi.”

“Đây là đặc sản thổ dân mua từ cửa hàng thức ăn Sachima sao? Bỏ lại đi.....”

“Này là kẹo bạc hà lễ tân khách sạn phát đúng chứ, lấy làm gì không biết, bỏ đi bỏ đi....”

“Bỏ lại đống hạt dẻ này đi, trước tiên cứ lấy đầy táo đã, tôi xem qua nói này hạt dẻ trồng rất nhiều, xuống núi lại mua lần nữa là được.”

“Túi của tôi nhỏ quá đi.....”

“Mệt chết tôi rồi!” Vài người đem đống đồ vật loạn thất bát tao theo, hiện tại chỉ đành vứt bỏ giữa đường, cùng lúc nhét thêm mấy quả táo vào.

Trên đời này, sức mạnh số đông thật sự ảnh hưởng rất lớn, bọn họ ban đầu vốn cảm thấy mang theo hai quả là được, nhưng nhìn người khác một bên tận lực nhét đầy túi, tự nhiên cũng làm theo.

Vài người đã xuất hiện cảnh tượng ta tranh ngươi đoạt, chỉ hận không thể cướp hết tất cả cho vào túi mình. Thằn lằn nhỏ Bảo Châu phiền muộn dán ở trên tường, thực vô cùng đáng thương nghĩ: Quả táo lớn của tao, không thể giữ mày lại rồi, hu hu hu.

Đúng lúc này, nhóc nghe thấy một người đàn ông xa lạ hướng đám người kêu to: “Chú Vương, thím Vương, dì Cổ, dì Trương.....”

“Chúng tôi ở bên này, thằng nhóc này, cậu nhìn xem chuyện này tính sao bây giờ đây? Tại sao bây giờ cậu mới đến!”

“Xin lỗi bác trai bác gái, tôi...”

“Không cần giải thích nữa, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là không xem chúng tôi như cấp trên nữa!” “Ngài.....”

“Ai là cấp trên của anh…”

Thanh âm tranh chấp càng lúc càng xa, Tiểu Bảo Châu lúc này cả người như tan thành từng mảnh, cô nhóc bẻ bẻ cổ, lén lút chạy ra khỏi sơn động, sau khi xem xét một lượt chung quanh không có bất cứ ai, mới chạy nhanh đến nấp sau cây táo, nghiêng người nhìn theo hướng bọn người kia vừa đi, thấp xuống một chút, liền thấy một thanh niên cao gầy đang gắng sức vác theo năm cái túi lớn, mặt khác, mấy bác trai bác gái bên kia một bộ dạng thong dong nhàn nhã, miệng vẫn hăng say mắng người.

Tiểu Bảo Châu xoa xoa bả vai đau nhức, đau lòng nhìn về phía mấy cái túi bên kia, trong lòng biết rõ, số táo quý giá bản thân cực khổ mới kiếm được hiện đang ở đó.