Không ngoài dự kiến, chờ hắn tới gần một chỗ hẻo lánh về sau một đám người đột nhiên xuất hiện bao quanh lấy hắn.
“Mặt sẹo, lần này xem ra ngươi đây là câu được một con cá lớn a”
Một nam tự vỗ vỗ vai mặt sẹo, trọng giọng tràn đầy thưởng thức.
“Cũng không xem ta là ai, đối với mấy tên ngốc này ta chỉ cần hơi dùng chút miệng lưỡi liền có thể lừa gạt đến” Mặt sẹo nghe vậy cũng đắc ý ngẩng cao đầu, như thể vừa làm một chuyện rất đáng tự hào.
Nghĩ lại cũng đúng, đối với loại người này lừa gạt được một con mồi để bắt chẹt quả thật là một chuyện rất đáng để tự hào.
Đám người vui cười nói chuyện, một bộ không thèm để Vương Khải vào trong mắt.
Nhưng Vương Khải từ cử chỉ hành động của những người này nhận ra được, đám người này chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài không thèm để ý, nhưng thực chất bên trong vẫn luôn chăm chú mọi cử chỉ hành động của hắn.
Cũng đúng, nếu như không đủ cẩn thận đám người này chỉ sợ không qua một hai ngày liền bị người giết chết.
Hơn nữa hắn cũng không tin đối với thực lực của hắn đám người này không biết gì, tuy trong đám người này có tận 5 tên võ giả cấp 4 nhưng nếu không cẩn thận vẫn có thể bị hắn liều mạng giết chết vài tên.
Quả nhiên sau khi thấy Vương Khải thần sắc từ nãy tới giờ không chút thay, đám người này vẫn không thể tiếp tục diễn kịch.
“Tiểu tử, ta biết ngươi thực lực không tầm thường, chỉ cần ngươi chịu giao ra tiền tài bọn ta sẽ tha ngươi một mạng”
“Nghe rõ chưa, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng trách chúng ta độc ác”
….
Nhìn đám người trước mắt, trong mắt Vương Khải lóe lên một chút chán ghét.
Hắn vốn còn muốn chơi đùa với đám cặn bã này một chút, nhưng nghĩ lại như thế cũng qua ấu trĩ, vì thế chuyện này cũng nên đến lúc kết thúc.
Khi hắn dự định ra tay thì bỗng cảm ứng được một người xuất hiện ở gần đây, hơn nữa còn đang không ngừng tiến tới chỗ này.
Không muốn bại lộ thực lực hắn chỉ có thể kiềm chế một chút, xem người tới là địch hay bạn.
Nếu là địch thì còn tốt, hắn có thể nhân tiện dọn dẹp luôn đám rác rưởi này luôn một thể.
Nhưng nếu là bạn thì lại có chút phiền phức, tuy hắn cũng có thể đem người kia cùng đám người này biến mất khỏi thế giới này, nhưng nếu không cần thiết hắn cũng không muốn làm vậy.
Tuy đối với nhân loại của thế giới này hắn cũng không có bao nhiêu liên kết, cùng lắm là dựa trên thân phận nhân loại mà có một chút nhận đồng.
Nhưng hắn cũng không muốn một chút liên kết nhỏ bé này kết thúc, ít nhất hiện tại là như vậy.
Một khi liên kết nhỏ bé mỏng manh này biến mất, hắn làm việc sẽ không còn chút kiêng kỵ, không quan tâm tới ảnh hưởng mình có thể gây ra.
Nếu như vậy hắn sẽ càng ngày đánh mất bản thân mình, dần dần sẽ bị biến chất trở thành một con người khác.
Tuy chỉ giết một người vô tội nhìn qua đối với chuyện này nhìn qua cũng chẳng mấy ảnh hưởng, nhưng có lần 1 sẽ có lần thứ 2.
Nếu không phải bất đắc dĩ hắn cũng sẽ không phá bỏ giới hạn này.
Đương nhiên những chuyện này đều là dựa trên cơ sở thực lực của hắn còn nhỏ yếu, không thể không ẩn giấu chính bản thân đặc thù cùng bản tính.
Nếu như hắn có đầy đủ thực lực lúc đó chuyện này tất nhiên phải nói lại, không phải người nào có được sức mạnh cường đại cũng có thể trở thành siêu anh hùng.
Chí ít Vương Khải tự nhận bản thân không thể làm được điều này, nếu như có sức mạnh mà còn bị gò bó ràng buộc, bị người mình bảo vệ đâm lưng, phản bội mà vẫn chấp nhận và tha thứ.
Đám cướp thấy Vương Khải không chút phản ứng, lạnh lùng nhìn về phía bọn hắn cũng bắt đầu có chút nóng nảy.
“ Tiểu tử ngươi là bị câm hay sao, hay là bị dọa ngốc rồi”
“Dơ ra bản mặt lạnh đấy cho ai xem, đừng tưởng bọn ta thái độ tốt mà có thể làm gì thì làm”
“Mẹ ngươi, nếu đã không chịu giao ra tiền tài vậy thì chết đi”
Một tên trong đó cuối cùng vẫn không nhịn được, ra tay liền là một chưởng đánh tới.
Một chưởng này đánh ra thanh thế kinh người, chỉ trong chớp mắt liền đã xuất hiện trước mặt Vương Khải .
Vương Khải thấy thế cũng không nuông chiều, trở tay liền là một chưởng đánh ra.
Ầm
Song chưởng va chạm khiến mặt đất xuất hiện một ít vết nứt, cuồng phong từ vị trí giao thủ bắn ra tứ phía.
Mặt đất bị tác động xuất hiện từng đạo vứt nứt, bụi mù vì thế cũng bay tứ phía.
Một thân ảnh từ trong bụi mù bay ra, trên đường còn không nhịn được hộc ra một vài ngụm máu chật vật té xuống.
Cả người hắn lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, miệng đang không ngừng thổ huyết.
Nhìn thấy đồng bạn mình bị một chiêu đánh bay, hơn nữa nhìn thương thế này chỉ sợ cũng không nhẹ nhõm gì đám người sắc mặt cũng bắt đầu nghiệm nghị lên.
Một người trong đó thấy đồng bạn bị thương, ánh mắt xoay chuyển một vòng vội vàng chạy tới giả bộ quan tâm.
“ Huynh đệ, ngươi có bị làm sao không? Làm sao lại lỗ mãng như vậy nha”
Người này chạy tới đỡ đồng bạn mình lên, đang lúc hắn muốn ra tay kết thúc đồng bạn thời điểm bỗng nhận ra có điều gì không đúng.
Hắn vội vàng kiểm tra, sâu khi kiểm tra xong sắc mặt hắn liền lặt tức có chút ngưng trọng nhìn về phía Vương Khải.
“Đừng giả bộ, chúng ta ở đây cũng đều là người quen, ai mà không biết tiểu tử ngươi đối với đồng bạn “tốt” thế nào. Tên phế vật kia chết thì cũng chết đi, dù sao cũng là phế vật một cái”
Một tên giặc cướp thấy thế không nhịn được lên tiếng trêu chọc, theo hắn thấy ở đây ngoại trừ Vương Khải là người ngoài ra ai chả biết tính tình của tên này, hiện tại tỏ vẻ ngưng trọng cho ai nhìn.
“Không, ta thề lần này ta chưa kịp ra tay tên kia đã chết, đối với chuyện này ta cũng không cần lừa dối các ngươi”
Nghe vậy đám người sắc mặt hơi đổi, đối với Vương Khải càng thêm vây chặt, khí tức bắt đầu phong tỏa xung quanh.
Chỉ cần hắn hơi làm ra chút động tác liền sẽ đón nhận vô số công kích từ bốn phía, bọn hắn có thể từ trong lời vừa rồi của đồng bạn tìm hiểu một số tin tức.
Trong đó thể hiện người thanh niên trước mặt này cũng không phải con cừu non mặc người xâu xé, mà là ác lang có thể giết chết bất cứ thợ săn nào không cẩn thận.
“Dừng tay cho ta”
Đúng lúc này một âm thanh vang lên, khiến không khí căng thẳng bị phá hư.
Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tầm hai mấy đang nhanh chóng lại gần, tu vi nhìn qua vậy mà là võ giả cấp 3.
Đối với người này xuất hiện đám giặc cướp lập tức cảnh giác, vội vàng nhìn ngó xung quanh xem còn có ngươi hay không.
Nhưng sau một hồi xem xét không phát hiện ra người thứ hai, đám cướp cũng hơi bất ngờ.
Một tên võ giả cấp 3, tuy nói cũng có thể xem là một kẻ mạnh, nhưng một mình ngươi chạy tới chỗ này lớn tiếng như vậy cha mẹ ngươi ở nhà có biết ngươi hổ vậy không a.
Một tên trong đó có chút tức giận, hắn vừa rồi bị một tiếng này làm cho giật mình, kém chút có cường giả nào đi qua thấy cảnh này tức giận ngăn cản.
Nếu không phản hắn phản ứng chậm một chút, còn biết quay người quan sát nếu không kém chút không nhịn được quỳ xuống cầu xin.
Nếu thật sự làm ra chuyện này, chỉ sợ mặt mũi hắn sẽ bị ném sạch.
Đối với người kém chút hại mình mất hết mặt mũi, tên này đương nhiên là căn ghét không thôi, không chút thương hại liền là một trận quyền đấm cước đá.
Vương Khải liếc mắt nhìn về người vừa xuất hiện, làm hắn bất ngờ vậy mà hắn lại nhận ra thân phận của kẻ này.
Người này lúc hắn mới gia nhập chiến khu đã từng cùng hắn ở cùng một phòng, tuy không có quen biết nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt.
Hắn cũng không nghĩ tiểu tử này vậy mà không có đầu óc như vậy, không có bản sự cũng muốn làm anh hùng.
Nhưng dù sao người ta cũng là vì mình mà chạy tới, hắn cũng không dự định tiếp tục khoang tay đứng nhìn.
Vương Khải lấn người liền một quyền tung ra, một quyền này đánh tay liền khiến không khí chấn động, ẩn ẩn còn nghe được tiếng hổ gầm.
Ầm
Một tên trong đó tuy kịp phản ứng, dơ hai tay lên ngăn cản nhưng cũng bị một quyền này đánh bay ra xa.
Cả người hắn bay hơn chục mét mới dừng lại, hai cánh tay đón đỡ cũng bị đánh vặn vẹo, xương cốt bị đánh vỡ nát.
Nhưng không chờ hắn kịp kêu lên thảm thiết, một cỗ năng lượng từ vết thương bỗng xuất hiện xâm nhập vào cơ thể hắn.
Không chờ hắn kịp phản ứng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cỗ năng lượng kia nhanh chóng di chuyển khắp toàn thân hắn, trên đường nó đi tất cả đều bị cỗ năng lượng này điên cuồng phá hư.
Cuối cùng hắn chỉ có thể không cảm lòng mà ngã xuống đất, đến chết vẫn không hiểu rõ tại sao mình lại bị giết chết.
Đám người còn lại cũng kịt phản ứng, nhao nhao xông lên tấn công lấy Vương Khải.
Nhưng Vương Khải thân ảnh di chuyển khó định, dễ dàng có thể tránh né hết thảy công kích.
Mỗi lần hắn tung ra quyền, chưởng, thối đều có một người bị đánh bay ra xa.
Nặng thì chết bất đắc kỳ tử, nhẹ thì toàn thân bị phá hủy, chiến lực nhất thời không còn.
Dù là 5 tên võ giả cấp 4 đối với hắn cũng không có chút biện pháp nào, đánh hắn thì lại không trúng nhưng nếu bị hắn đánh thì không chết cũng trọng thương.
Dù là 5 người bọn hắn cũng không dám có chút sơ sẩy nào, mỗi lần va chạm đều phải hết sức cẩn thận.
Hơn nữa theo chiến cuộc ngày càng lâu dài, bọn hắn ngày càng yếu thế, bị Vương Khải treo lên đánh hết sức thê thảm.
Nếu không phải có chênh lệch về cảnh giới nếu không chỉ sợ thắng thua đã sớm phân ra, cũng không thể kéo tới bây giờ.
Làm bọn hắn không hiểu là lĩnh vực áp chết đối với người trước mắt không chút tác dụng, hơn nữa một chút thủ đoạn công kích đều bị người này dễ dàng phá bỏ.
Bọn chúng làm sao biết cảnh giới Vương Khải hiện tại đã là võ giả cấp 5, dù cho không phải thì một chút áp chế này đối với quả thật hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Nếu không phải hắn không muốn gây chuyện này quá lớn, cố tình thả biển nếu không trận chiến này đã sớm nên kết thúc.
Dù cho hắn áp chế toàn bộ phương diện về thành võ giả cấp 3 bình thường cũng là như vậy, chênh lệch kỹ xảo chiến đấu cùng võ kỹ cũng đủ để hắn nháy mắt chém giết đám người này.