Trương Dũng bỗng nhiên trầm mặc lại, không khí bỗng chốc biến yên tĩnh.
“Vương Khải, lần này ta đến là muốn gặp ngươi một lần cuối”
“Chuyện gì xảy ra sao?”Vương Khải thấy Trương Dũng như vậy lập tức cảm giác bất thường hỏi lại.
“Ngươi cũng biết thú triều năm nay sớm xuất hiện đi, nhà trường muốn nhân cơ hội lần này bồi dưỡng thực chiến cho chúng ta”
“Nói cách khác, các ngươi phải lên chiến trường. Nhà trường cũng không ngu xuẩn đến như vậy đi”
“Chuyện này thì không, bọn ta cùng lắm là ở phía bên ngoài cùng yêu thú chiến, hơn nữa sẽ còn có người bên quân đội bảo vệ”
Vương Khải nghe vậy cũng thở ra một hơi, sau đó dùng giọng có chút trêu chọc hỏi lại:
“Trương Dũng, không phải ngươi là sợ chết nên mới đến tìm ta lần cuối đấy chứ”
Trương dũng nghe vậy cũng hơi đỏ mặt, không biết nói gì chỉ có thể gãi gãi đầu cho qua chuyện.
Vương Khải cũng không tiếp tục trêu chọc, hắn nghiêm túc nhìn Trương Dũng khuyên nhủ:
“Ngươi nếu có thể tốt nhất không nên tham gia buổi huấn luyện này, ta có một số thông tin nói rằng thú triều lần này không bình thường, có thể do dị giáo làm ra”
Trương dũng tuy to con nhưng lại rất nhát gan, khi chuyện này có thể liên quan đến dị giáo sắc mặt hắn liền trắng bệch.
Hắn cũng không cho rằng Vương Khải đang nói đùa, học chung ba năm ít nhiều gì cũng hiểu một chút tính cách của đối phương.
Vương Khải trước giờ chưa từng nói đùa, nhất là những chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng con người như thế này.
Nhưng khi hắn muốn bỏ cuộc lúc, hắn lại nhớ đến tình cảnh của gia đình mình, hai tay nắm chặt lâm vào dãy dụa.
Vương Khải thấy thế cũng không lên tiếng, chờ đợi Trương dung làm ra lựa chọn.
Hắn cũng chỉ có thể nhắc đên đây, còn việc lựa chọn như thế nào cũng không cần hắn quan tâm.
Sau một phen đấu tranh, cuối cùng Trương dũng cũng làm ra lựa chọn.
Hắn ánh mắt kiên định nhìn về phía Vương Khải, giọng tuy còn hơi run nhưng lộ ra vẻ quyết tâm:
“Cảm tạ lời nhắc nhở này của ngươi, lần này xem như ta nợ ngươi một nhân tình, sau này có gì cần đến cứ việc lên tiếng.Ta quyết định rồi, ta cũng không thể tiếp tục trốn tránh mãi được, hơn nữa chuyến đi lần này có rất nhiều lợi ích, ta không thể bỏ được”
Vương Khải nghe vậy cũng nở một nụ cười, đứng dậy vỗ vỗ vào vai Trương Dũng.
Cả hai không tiếp tục nói về chuyện tham gia chiến trường, mà bắt đầu nói về những kỉ niệm thời còn đi học.
Có thể là để giải tỏa áp lực, cũng có thể là bạn bè lâu ngày không gặp, sau một lúc nói chuyện Trương dũng liền chạy đi mua bia hai người cũng uống.
Chờ hắn tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, lắc lắc đầu cho tỉnh táo hắn mới từ từ bò dậy.
Đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Vương Khải một bộ khoan thai tự đắc, vừa uống trà vừa đọc sách.
Nhìn thấy cảnh này hắn không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, đối với Vương Khải hắn luôn có một cảm giác thần bí.
Nhìn qua gia thế rất bình thường, thành tích học tộc vẫn chỉ nằm ở mức trung bình, không có gì nổi bật.
Nhưng hắn vẫn luôn cảm giác người này ẩn giấu rất sâu, nhưng hắn lại không nhìn ra điều bất thường gì.
Hiện tại nhìn Vương Khải ngồi đọc sách uống trà, hắn lại nghĩ tới những cao tầng từng có cơ hội gặp mặt qua.
Trương dũng lập tức nhận ra Vương Khải khác người thường ở chỗ nào, đó chính là thái độ.
Dù biết hắn đã trở thành võ giả, dù biết hắn thức tỉnh thiên phú cấp cao nhưng thái độ của Vương Khải đối với hắn cũng không từng thay đổi, vẫn cứ xem hắn như một người bạn bình thường mà đối đãi.
Hơn nữa trên người Vương Khải hắn còn nhận ra một cỗ tự tin, tự tin dù là ai hắn cũng không thua kém.
Tuy không biết Vương Khải mấy tháng này sinh hoạt thế nào, nhưng nhìn qua trôi qua so với hắn càng tốt.
Cơ thể so với trước đây cao lớn hơn rất nhiều, khí chất càng thêm tự tin, cứ như thể một vị cường giả chân chính.
Hắn đối với Vương Khải biến hóa cũng vui mừng nhìn thấy, dù sao hắn đối với người bạn này cũng là chân tâm thật ý.
“Tỉnh rồi sao, tối qua ngươi uống nhiều quá ta đành phải kéo ngươi vào phòng, đầu óc đã tỉnh táo chưa?”
Nghe được Vương Khải hỏi thăm, Trương dũng cũng lấy lại tinh thần cười hắc hắc đáp lại:
“Thật có lỗi, lại làm phiền ngươi. Tối qua tâm tình ta có chút không ổn, vì thế uống cũng hơi nhiều”
“không có gì, chút chuyện nhỏ mà thôi, nếu tỉnh rồi cũng nên tắm rửa đi, đừng đi về với bộ dạng này, gia đình ngươi sẽ lo lắng”
“Tốt”
Trương dũng nghe vậy cũng phát hiện trên người mình toàn mùi rượu, vội vàng dùng võ lực xuôi tan mùi rượu trên người, sau đó lại chạy vào tắm.
Chờ hắn tắm rửa xong xuôi cũng đối với Vương Khải nói lời tạm biệt, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn Trương Dũng rời xa, Vương Khải lúc này mới để quyển sách xuống, ánh mắt có chút thất thần.
Hắn đối với vũng nước đục này hoàn toàn không có ý định tham dự, nhưng chuyện này hiện tại lại dính tới một người bạn duy nhất của mình, việc này khiến hắn không biết nên quyết định ra sao.
“Cũng chỉ trách thực lực của ta quá yếu, nếu không cũng không cần có những phiền não như thế này” Vương Khải tự cảm thán môt câu, sau đó tiếp tục xem sách.
Quyển sách này là một quyển thảo dược, hắn cũng là mượn từ Quý thanh về.
Lấy trình độ luyện đan của hắn hiện tại, đan sư cấp 6 đã là chuyện của quá khứ.
Nhưng nếu xét về trình độ dược lý hắn lại có phần thua kém, vì thế hắn từ Quý thanh mượn một ít quyền thảo dược về đọc, nhằm nâng cao kho tàng kiến thức của bản thân.
Do có lượng lớn tài nguyên chèo chống, vì thế tu của Vương Khải mặc dù không chủ động tu luyện cũng đang điên cuồng đề thăng.
Lĩnh vực cũng đã bị hắn từ sớm lần nữa xây dựng lại, so với trước đây còn mạnh hơn vài chục lần.
Tu vi cũng vững bước tăng tiến, đã rất gần tiếp cận võ giả cấp 5.
Nếu nói về chiến lực, hắn hiện tại đã không thua kém gì hắn của thế giới dị năng.
Môn công pháp Hoàng giai mà vị sư phụ tiên nghi đưa cho hắn cũng bị hắn lĩnh ngộ năm phần, đối với cảnh giới cao hơn hắn cũng đã phần nào hiểu rõ.
Môn hoàng cấp này là một môn công pháp luyện thế, vì thế đối với việc mở ra thần tàng chỉ điểm cũng rất rõ ràng.
Ngoài ra còn có nhắc đến một bí ẩn của các con đường tu luyện khác, dù chưa biết rõ công dụng nhưng cũng có thể nhìn ra so với thần tàng cũng không một chút thua kém.
Hiện tại trong cơ thể Vương Khải cũng đã sơ bộ tồn tại một không gian, tuy chỉ là một cỡ nhỏ không gian, không có nhiều tác dụng nhưng cũng là tiền đề để hắn mở ra thần tàng.
Việc này giúp hắn sau này mở ra thần tàng độ khó sẽ giảm đi không ít, tỉ lệ thành công cũng sẽ tăng lên.
Ngoài ra một số thủ đoạn khác hắn cũng đã tăng phúc một đợt, kéo theo đó là lượng lớn tài nguyên bị tiêu hao.
Nếu không phải hắn là luyện đan sư, tốc độ làm tài nguyên đủ nhanh, nếu không hắn sẽ phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể tu luyện đến như hiện tại cũng sẽ là một ẩn số.
Đối với lần xuyên qua tiếp theo hắn vẫn luôn để ý, Vương Khải còn tiêu hao rất nhiều tài nguyên để mua sắm linh thạch, bổ sung năng lượng cho Hư không môn.
Nhưng dù vậy Hư không môn vẫn không một chút phản ứng, cứ như một cái động không đáy điên cuồng nuốt chửng lấy linh thạch.
Vương Khải cũng đoán được thế giới tiếp theo chỉ sợ không đơn giản, nếu không Hư không môn cũng sẽ không cần nhiều như vậy năng lượng.
Đối với lần xuyên qua tiếp theo, hắn mặc dù rất muốn nhưng cũng chỉ có thể trông chờ vào ý trời.
…
Sau một ngày suy nghĩ kỹ lưỡng, Vương Khải cuối cùng vẫn là quyết định nhúng tay vào chuyện này.
Hắn có quyết định như vậy cũng không hoàn toàn vì Trương Dũng, Trương dũng người này đối với hắn có chút đặc biệt, nhưng nếu so với cái mạng của bản thân thì chả đáng vào đâu.
Cái làm hắn quyết định đi tham chiến là vì trong bảng đổi công huân lần này, có thứ hắn cần đến.
Một môn công pháp chuyện tu luyện về linh hồn, loại công pháp này độ hiếm quả thật rất cao.
Vương Khải mặc dù đối với một số chiêu tấn công bằng linh hồn cũng có hiểu biết, hơn nữa còn từng sáng tạo ra không ít võ kỹ liên quan đến đạo này.
Nhưng đó chẳng qua cũng là do hắn mù luyện kèm theo ngộ tính cực cáo miễn cưỡng chắp vá mà thành, uy lực so với cùng giai cũng không có gì đặc biệt.
Hiện tại có cơ hội bổ sung thiếu sót của đạo này hắn đương nhiên là mong muốn, huống hồ môn công pháp này điều kiện trao đổi cũng không quá cao.
Ngoài ra đối với âm mưu của dị giáo hắn cũng rất có hứng thú, nếu có thể ra sức phá hủy kế hoạch của bọn chúng Vương Khải chắc chắn sẽ lập tức đồng ý.
Vì nhiều nguyên nhân tạo thành, vì thế hắn quyết định vũng nước đục này hắn sẽ lội.
Hơn nữa hắn còn sẽ từ vũng nước đục này bắt đi không ít con cá, dù sao đã dính nước đục rồi, nếu không bắt được vài con cá cũng quá thiệt thòi đi.
Nếu đã quyết định hắn cũng không tiếp tục dây dưa, hắn biết ngày mốt là Trương dũng sẽ cùng đám giáo viên chạy tới chiến trường tham chiến.
Tuy mục đích chính chuyến này cũng không phải vì bảo hộ hắn, nhưng nếu là tiện tay một chuyện hắn cũng sẽ không ngại.
Đương nhiên nếu hắn rời đi chắc chắn phải báo cho Quý thanh một tiếng, hắn dù sao cũng là đồng bạn hợp tác của hắn hiện tại.
Nếu hắn không lời mà biệt, ai biết sẽ gây nên hiểu nhầm gì, đến lúc đó lại gây ra một đống lông gà thì phiền toái.
Quý thanh nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi, lời trong lời ngoài vẫn là khuyên hắn không nên rời đi vào thời điểm nguy hiểm này.
Vì để giữ lại Vương Khải, hắn thậm chí nói nếu Vương Khải không hài lòng với tỉ lệ chia tiền lời thì việc này cũng có thể lần nữa nói lại.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể khuyên được Vương Khải, chỉ có thể bất lực chúc hắn lên đường thuận lợi bình an.