Bên kia chiến trường, hỏa diễm tràn ngập một mảnh bầu trời.
Mười đầu yêu thú chật vật tránh né, có vài đầu trên thân còn xuất hiện một số vết thương.
Mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng hỏa thuộc tính ẩn chứa trong vết thương hành hạ cũng cực độ khiến người đau đớn, nếu không dùng năng lượng ngăn chặn thậm chí còn có thể tiến hành khuếch tán, cực kỳ khiến người buồn nôn.
Nhưng bọn nó chịu nhiều như vậy khổ cũng không phải không có tác dụng, chỉ thấy Diễm Nguyệt khí thế bắt đầu có chút dấu hiệu không ổn định.
Tin tưởng, chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian, nàng sẽ chỉ càng ngày càng yếu.
Đến lúc đó, mới là thời cơ của bọn chúng.
Mặc dù kiểu đánh này cực kỳ hèn mọn, nhưng lại rất hữu dụng.
Diễm Nguyệt cũng biết bản thân tình huống, nhưng hiện tại nàng cũng không có cách nào.
Nàng một người không thể đem 10 đầu yêu thú đánh chết, dù cho cố tình nhằm vào một đầu yêu thú, 9 đầu yêu thú cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, nhao nhao xuất thủ quấy rối.
Nếu như bình thường cũng thôi đi, chỉ cần kéo dài đến khi đối phương xuất hiện một chút sơ hở, chính là lúc nàng giành được chiến thắng.
Nhưng hiện tại nàng là dựa vào bí pháp tăng lên thực lực, thời gian kéo càng dài càng bất lợi.
Nếu không thể phá vỡ cục diện này, nàng tất thua không thể nghi ngờ.
Nhưng nàng đã dùng mọi cách, vẫn không thể nào phá vỡ. Muốn phá vỡ, hiện tại chỉ có thể trông chờ vào ngoại viện.
Nhưng thực lực của Việt vương, muốn phá vỡ chỉ sợ khó khăn.
Mặc dù chưa từng cùng đối phương giao thủ qua, nhưng mấy năm chiến đấu, nàng cũng đoán ra được một hai.
Lấy đối phương thực lực, cùng một đầu yếu thú chiến đấu không thành vấn đề, hai đầu còn có thể miễn cưỡng, nhưng ba đầu liền không thể nào là đối thủ.
Huống hồ, trước đó đối phương người còn mang thương, hiện tại chỉ sợ so nàng còn thêm thê thảm.
Đang lúc nàng đầu óc trống rỗng, bỗng một âm thanh quen thuộc xuất hiện trong não hải khiến nàng bình tĩnh trở lại.
Nghe được đối phương kế hoạch, nàng không chút do dự mà đồng ý.
Diễm Nguyệt bỗng nhiên ngừng tay, lập tức khiến mười đầu yêu thú chú ý.
Dưới ánh mắt khó hiểu cùng nghi ngờ của chúng, khí trên người nàng bắt đầu nhanh chóng suy yếu, so với vừa rồi mười không còn một.
Khục!
Diễm Nguyệt không nhịn được phản phệ, kho ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù nàng hiện tại nhìn ra cực kỳ chật vật, nhưng mười đầu thú không một con cử động, chỉ yên tĩnh đứng nhìn.
Đột nhiên chuyển biến, loại này không cần nhìn cũng biết là có trá, bọn hắn cũng không ngốc, há không nhìn ra.
Nhìn thấy mười đầu yêu thú đang cảnh giác nhìn bản thân, khóe miệng Diễm Nguyệt cũng không nhịn được nở một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười này, mấy đầu yêu thú không cảm giác được xinh đẹp, ngược lại cảm giác một trận rùng mình.
Nhưng không chờ bọn chúng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bọn chúng đã bị kéo vào tiểu thế giới.
Cảm giác nhiệt độ kinh khủng xung quanh, mười đầu yêu thú đều có chút sững sờ, ngạc nhiên.
Tất cả đều không hiểu, DIễm Nguyệt đây là chơi trò gì, làm sao đang yên ổn chiến thượng phong không muốn, lại bất chất phản phệ đem bọn chúng kéo vào tiểu thế giới.
Phải biết bọn chúng trong cùng giai đều là người nổi bật, hơn nữa một lần còn kéo cả 10 vào bên trong.
Lấy chúng thực lực, không cần tới một phút liền có thể đem tiểu thế giới đánh phá, thoát ra ngoài, đến lúc đó Diễm nguyệt cũng phải lần nữa gánh chịu lần thứ 2 phản phệ.
Nhưng chúng không biết được, bị kéo vào tiểu thế giới không chỉ bọn chúng, mà còn xuất hiện thêm một người nữa.
Cảm nhận nhiệt độ kinh khủng xung quanh, Vương Khải không khỏi cảm giác một trận hâm mộ.
Hắn cũng muốn có một tiểu thế giới cho riêng mình, nhưng đáng tiếc, hắn đường đi chệch, đừng nói là tiểu thế giới, quyền làm nhân loại cũng không còn.
Sau khi cảm nhận tiểu thế giới một chút kì năng lực, Vương Khải cũng không chậm trễ nhanh chóng lên đường.
Hắn có nhiệm vụ là nhanh chóng đem những yêu thú bị kéo vào tiểu thế giới giết chết, tốc độ càng nhanh càng tốt.
Vương Khải cũng biết, Diễm Nguyệt hành vi có bao nhiêu nguy hiểm, nhẹ thì tu vi không thể tiến lên, nặng thì tiểu thế giới vỡ nát, hứng chịu phản phệ không chết cũng thành phế nhân.
Vì thế, Vương Khải không dám có chút chậm trễ nào.
Đối phương tin tưởng hắn, dám liều mạng đánh cược, hắn cũng không thể khiến đối phương thất vọng.
Cả người hóa thành một trận khói đen biến mất, khi ngưng tụ đã tiếp cận một đầu yêu thú.
Không chút do dự, hỗn độn năng lượng bắt đầu ngưng tụ thành một chiến đao.
Vương Khải tập trung tinh thần, nháy mắt ra đao.
Một trận đao quang xuất hiện, sau đó liền biến mất, quá trình này cực kỳ ngắn ngủi, ngắn đến nỗi đầu yêu thú này chỉ cảm giác được một trận nguy cơ xuất hiện, sau đó liền biến mất.
Đến chết nó cũng không thể biết được, mình là chết thế nào, ai là hung thủ.
Vương Khải sau khi thành công liền lần nữa hóa thành khói đen biến mất, tiếp tục tìm đối tượng tiếp theo ra tay.
Có tiểu thế giới của DIễm Nguyệt áp chế, đám yêu thú thực lực bị giảm đi mấy phần, cảm giác nhạy bén cũng như giác quan cũng bị suy yếu.
Cùng nhờ đó, Vương Khải ra tay cũng không cố kỵ quá nhiều, nhanh chóng đem đối phương tính mạng thu gặt.
Vương Khải như lão nông cần cù, đem mười đầu yêu thú tính mệnh thu gặt, quá trình này không quá 30 giây.
Khi nhận được Vương Khải tin tức, dù là DIễm Nguyệt cũng không thể tin tưởng, còn tưởng đây là yêu thú phát hiện, báo tin tức giả lừa nàng.
Phải trải qua mấy lần xác nhận, nàng lúc này mới tiếp nhận sự thật này, thu hồi tiểu thế giới.
Nhìn nam tử trước mặt, Diễm Nguyệt nhất thời trăm mối ngổn ngang.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, nàng lúc này mới cảm tạ đối phương:
“Đa tạ, nếu không có ngươi xuất thủ, ta chỉ sợ phải chết ở đây”
“Không cần khách khí, đều là vì nhân loại, nếu như chết sẽ rất phiền phức”
Nghe được lời này, Diễm Nguyệt khóe miệng giật giật, trong lòng cũng có chút phiền muộn.
Sau một hồi im lặng, nhìn thấy Vương Khải muốn rời đi, nàng cuối cùng cũng không nhịn được chất vấn:
“Ngươi trước đó không phải nói, thực lực ngươi hiện tại chỉ bằng ta chục năm trước sao? Làm sao thực lực của ngươi hiện tại lại mạnh như vậy?”
Diễm Nguyệt kỳ thật đối với Vương Khải không quá hứng thú, nhưng nghĩ tới lời đối phương nói trước đây, không nhịn được mà hỏi ra.
“A, chuyện này sao? Đúng a, thực lực ta quả thật chỉ bằng ngươi chục năm trước, nhưng chiến lực của ta cũng không phải nha”
….
Diễm Nguyệt nghe vậy liền im lặng khôi nói, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đan dược bắt đầu chữa thương khôi phục.
Vương Khải thấy thế hơi gãi đầu khó hiểu, sau đó không tiếp tục quản đối phương, xoay người rời đi.
Yêu thú một chuyện, hiện tại cũng chỉ mới giải quyết một phần nhỏ, còn rất nhiều chuyện hắn cần xử lý.
Có không ít nhân loại cường giả bị yêu thú thu mua, âm thầm lưu lại ám chiêu muốn cho nhân tộc một kích chí mạng.
Nhưng bọn chúng không biết, bọn chúng thủ đoạn đều bị Vương Khải thu hết vào trong mắt.
Trận chiến này không ít thủ đoạn bị sử dụng, nhưng đều bị Vương Khải sớm vô hiệu.
Trước đó chiến sự còn căng thẳng, không có thời gian xử lý.
Hiện tại chiến sự ổn định, cũng nên vì nhân tộc thanh lý một ít rác rưởi.
Một tuần sau, tại phòng hội nghị lần nữa mọi người tập hợp.
Khác với mọi lần, thần long kiến thủ bất kiến vĩ Vương Khải lúc này cũng xuất hiện, hơn nữa còn ngồi ở vị trí thứ 2, dù là Việt vương cũng chỉ có thể ngồi vị trí thứ 3.
Hơn nữa số lượng người tham dự so với lần trước thiếu gần một nửa, nếu trước đây còn có thể cho là do cùng yêu thú chiến đấu tử trận.
Nhưng hai lần chiến đấu này nhân loại đều là chiếm thượng phong, chết nhiều người như vậy là không thể nào.
Kèm theo một số tin đồn gần đây, mọi người nhìn về Vương Khải đều mang một chút e ngại.