Uy thế song phương ngày càng một đáng sợ, đồ vật xung quanh đều không chịu nổi song phương áp mà bắt đầu xuất hiện vết nứt, mặt đất một trận lắc lư.
Bên ngoài, bầu trời vốn trong xanh lúc này xuất hiện vô số mấy đen, sấm chớp ầm ầm, không khí ngột ngạt lan tỏa mấy trăm cây số, khiến vô số người trong phạm vi cảm giác một trận khó chịu, ngực như có một tảng đá lớn đề xuống, hít thở không thông.
Đang lúc hai người còn muốn tiếp tục gia tăng uy thế thời điểm, một tiếng vỗ bàn cắt ngăng song phương giằng co.
“Đủ rồi, đều là người một nhà, không cần phải làm tới mức này, có chuyện gì hảo hảo nói”
Vương Khải nhìn qua người vừa lên tiếng, hắn cũng không xa lạ gì, Việt vương.
Cảm nhận được Vương Khải ánh mắt, Việt vương cũng ngoảnh đầu lại gật đầu một cái.
Có Việt vương cắt ngang, hai người đều ăn ý thu hồi khí thế.
“Ngươi có gì muốn nói sao?”
Diễm Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, giọng nói không nghe ra một chút tình cảm nào.
“Ta cũng không có gì có thể giải thích, việc ta không có mặt trong trận chiến mấy năm trước là sự thật, nhưng việc ta bế quan cũng là sự thật, cũng không phải cố tình chạy trốn hay sợ hãi cái gì”
Vương Khải cũng không vì bản thân biện minh, trực tiếp kể rõ mọi chuyện.
Đối với câu trả lời này, một số người cũng không quá hài lòng, đang muốn lên tiếng chất vấn thì nhớ tới uy thế của hắn vừa rồi tỏa ra, vội vàng ngậm miệng.
“Chuyện của ngươi mặc dù không tính là lâm trận bỏ chạy, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này, như vậy đi, ta lệnh ngươi đem 100 đầu yêu thú cấp 8 trở về giao nộp, chuyện này liền bỏ qua, ngươi thấy thế nào?”
Diễm Nguyệt sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra một đáp án khiến mọi người có thể chấp nhận.
Vương Khải nghe vậy hơi nhíu mày, cũng không phải hắn cảm thấy nhiệm vụ này khó khăn dường nào, 100 đầu yêu thú cấp 8 mà thôi, lấy hắn thực lực lúc chưa bế quan cũng có thể làm được.
Nhưng quan trọng nhất chính là, yêu thú cũng không phải ngu xuẩn, chủ động đưa đầu ra cho hắn chém giết.
Muốn tìm được 100 đầu yêu thú cấp 8, sẽ phải tốn không ít thời gian.
Nhưng nghĩ tới đây là hình phạt của bản thân, hắn lại cảm thấy chuyện này cũng khá hợp lý.
“Tốt, nhiệm vụ này ta nhận”
Nhìn thấy Vương Khải gật đầu đồng ý, mọi người lúc này cũng thở ra một hơi.
“Ngươi hiện tại mặc dù trở về, nhưng thân phận còn chưa qua kiểm chúng, phải trải qua kiểm chứng thật giả mới có thể khiến chúng ta bỏ đi đề phòng, chuyện này ngươi chắc hẳn không có ý kiến gì chứ”
Nghe được lời này, Vương Khải hơi trầm mặc, sau đó gật đầu.
Chính hắn hiện tại cũng không biết bản thân còn là một nhân loại hay không, nhưng xét về cấu tạo, hắn đích thị là một nhân loại không sai.
Lấy nhân loại của thế giới thủ đoạn, muốn kiểm chứng hắn không phải nhân loại thủ đoạn, hắn có thể dễ dàng qua mặt.
Quả như hắn dự đoán, những người này sau một hồi dò xét đều không phát giác ra hắn có gì bất thường.
Vương Khải tạm thời được chấp thuận.
Chờ mọi người rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hắn cùng Diễm Nguyệt.
Diễm Nguyệt khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không chút thay đổi.
Vương Khải cũng đã nhận ra đối phương bất thường, trong lòng cũng có chút suy đoán.
“Ngươi chắc hẳn cũng đã nhìn ra, ta hiện tại trạng thái”
Trầm mặc một chút, Diễm Nguyệt lúc này mới mở miệng:
“Ừm, mặc dù ngươi che giấu rất tốt, ta không thể phát giác ra bất cứ sơ hở nào, nhưng trực giác vẫn luôn mách bảo ta, ngươi hiện tại không còn là ngươi trước đây?”
“Trực giác của nữ nhân, quả nhiên là không nói lý”
Vương Khải nghe vậy khóe miệng cũng có chút giật giật, còn tưởng đối phương phát hiện hắn sơ hở, không nghĩ tới lại nhờ vào trực giác.
“Tuy không biết có chuyện gì với ngươi, nhưng ta cảm nhận được, ngươi vẫn là ngươi, chưa từng bị đoạt xá hay thay đổi”
“Đoạt xá, có thể đoạt xa ta trên thế giới này hiện tại còn chưa có người nào có thể làm được”
“Ngươi vẫn ngông cuồng như xưa, mặc dù không biết ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần ngươi không đối với nhân loại động ý đồ xấu, ta sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua”
“Ngươi yên tâm, tuy không còn phải là nhân loại, nhưng ta đối với nhân loại huyết nhục cũng không hứng thú, đối với thế giới này càng là không có hứng thú, nếu không phải thế giới này nhờ ta, ta đã sớm phủi mông rời đi”
“Là vậy sao, quả nhiên ngươi không phải là người của thế giới này?”
“Ngươi phát hiện chuyện này là từ khi nào?”
“Từ lần đầu gặp ngươi, ta đã cảm giác trên người luôn có một cỗ khí chất rất khó hiểu, mặt ngoài khiêm tốn, nhưng vẫn cho ta cảm giác cao cao tại thượng, kiêu ngạo khinh thường hết thảy”
Vương Khải nghe vậy thần sắc cũng có chút xấu hổ, mặc dù hắn giả trang giống bao nhiêu, nhưng bản chất là người xuyên việt, người nắm giữ Hư không môn, cùng mấy môn ??? cấp thiên phú vẫn luôn có một vỗ kiêu ngạo khó mà che giấu.
Dù đến hiện tại, Vương Khải hắn cũng không thể hoàn toàn che giấu được loại cảm giác ưu việt kia.
Mặc dù hắn biết, lấy hắn hiện tại thực lực chỉ là một tôm tép nhãi nhép, nhưng bản chất kiêu ngạo của hắn rất khó thu lại.
Để tránh đề tài không thích này, Vương Khải vội vàng đánh lái sang chuyện khác.
“Yêu thú thực sự hảo tâm như vậy sao? Chuyện này ngươi đã điều tra kỹ lưỡng chưa”
“Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, yêu thú quả thật không có gì hảo tâm, nhưng bọn chúng thủ đoạn sớm đã bị chúng ta phát hiện. Chỉ cần chúng muốn lần nữa xâm chiếm, những kế hoạch kia của chúng sẽ đều trở thành vô dụng. Bị Tên kia chơi đùa mấy lần như vậy, ta cũng không cho rằng yêu thú đều là một lũ ngu xuẩn không có đầu óc”
Nghe Diễm Nguyệt lời này, tảng đá trong lòng Vương Khải cũng xem như để xuống.
Tiếp đó hai người thảo luận một số chuyện về tình hình nhân tộc gần đây, cả hai đều ăn ý không thảo luận quá sâu, chỉ khái quát một số tình hình.
Đúng như những gì hắn đã từ ký ức những người kia đọc được, chẳng qua tin tức biết được càng thêm chặt chẽ, chính xác, tỉ mỉ hơn mà thôi.
Trò chuyện một lúc, Vương Khải lúc này mới cáo từ rời đi.
“Đúng rồi, ngươi hiện tại thực lực, mạnh đến mức nào?”
Trước khi Vương Khải chuẩn bị rời đi, Diễm Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được tò mò hướng hăn hỏi thăm.
Vương Khải suy nghĩ một chút, bắt đầu tỉ mí đánh giá bản thân chiến lực.
Nói thật, từ khi xuất quan, Vương Khải hắn còn chưa kịp đánh giá bản thân chiến lực liền phải chạy khắp nơi.
Hiện tại hắn mới có thời gian, bắt đầu đánh giá chiến lực của bản thân.
Sau một hồi suy tính, Vương Khải cuối cùng vẫn cho ra một đánh giá khá mơ hồ.
“Tầm 10 năm trước ngươi trình độ đi, ta cũng không quá chắc chắn”
Đây cũng không phải hắn muốn che giấu thực lực, mà chính hắn hiện tại cũng không biết bản thân mạnh đến đâu.
Nếu muốn kiểm tra hư thực, cũng chỉ có thể đánh nhau một trận.
Mà hiện tại nhân tộc, ngoài Diễm Nguyệt ra, cũng chỉ có vị Việt vương kia là đạt tới võ giả cấp 9.
Nhưng hiện tại nhân tộc tình thế bấp bênh, yêu thú nhìn chằm chằm, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Nếu hắn cùng Việt vương đánh nhau, yêu thú sẽ nhân cơ hội này tiến hành đánh lén, chỉ cần cao tầng chiến lực hơi có một chút suy yếu, chiến cục có thể đột ngột thay đổi bất cứ lúc nào.
Chính vì thế, nếu không phải trưởng hợp bắt buộc, nhân loại cao thủ tuyệt đối sẽ không cùng ngươi động thủ.
Đây cũng chính là lý do, hắn cùng Diễm Nguyệt vừa rồi cũng chỉ dùng uy thế giao phong, không trực tiếp ra tay xuất thủ.