Theo ký ức đọc được, Vương Khải một đường phi hành.
Không bao lâu, hắn đã nhìn thấy một đại thành ở phía xa xa, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một số võ giả đang lăng không phi hành.
Vương Khải không chút ý định dừng lại, không coi ai ra gì trực tiếp phi hành qua cổng thành, bay thẳng một mạch đến kiến trúc cao nhất.
Nháy mắt, theo Vương Khải không kiêng nể xâm nhập, vô số đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện, chắn đường phía trước.
Trong những người này, có một số gương mặt quen thuộc, nhưng cũng có một số khuôn mặt xa lạ.
Nghĩ lại cũng đúng, 7 năm chiến tranh, đối với một võ giả hay đối với người thường cũng đều là một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng 7 năm này đã có không biết bao nhiêu người đã ngã xuống, hiện tại còn có thể gặp được một số khuôn mặt quen thuộc đã rất may mắn.
“Ngươi là ai, từ đâu đến, tới nơi này có mục đích gì? Lại gan to dám tự tiện phi hành mà chưa có sự cho phép, có biết đây là khiêu khích trắng trợn hay không?”
Một thanh niên trẻ tuổi, tay cầm trường thương giận dữ chỉ mũi thương về phía Vương Khải, tức giận chất vấn.
Vương Khải nghe vậy không trả lời, chỉ bình tĩnh dừng lại trên không trung.
Bị người không nhìn, thanh niên kia lập tức nổi giận không thôi, đang muốn lao lên tấn công thì bị người ngăn lại.
“Trưởng lão, ngài đừng ngăn ta, tên không biết sống chết này nhất định phải cho hắn một bài học, nếu không sẽ còn có người khác không biết điều bắt chước, đến lúc đó mặt mũi của chúng ta để đâu?”
Nghe thanh niên lời nói, vị trưởng lão kia cũng không thèm để ý, có chút thấp thỏm hướng Vương Khải hỏi thăm:
“Vương Khải trưởng lão, là ngươi sao?”
Lời này vừa nói ra, đám người lập tức sắc mặt hãi nhiên, trên mặt đều là khiếp sợ.
Nếu mấy năm trước, cái tên Vương Khải này còn có thể sẽ có người không biết đến. Nhưng trải 10 năm từ khi trận chiến kia bắt đầu, đã không có võ giả nào không biết đến cái tên này.
Hiện tại 8 thành võ kỹ, công pháp mọi người tu luyện đều từ tay người này truyền ra, có thể nói là đồ đệ ngàn vạn.
Mỗi người ở đây ít nhiều đều hưởng qua Vương Khải ân tình, đều nhờ vào hắn trợ giúp mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Càng là trẻ tuổi cường giả, đối với Vương Khải càng thêm tôn sùng, sùng bái, thiếu niên cùng một số người khác đều không ngoại lệ.
Chỉ đáng tiếc, Vương Khải sau khi truyền lại toàn bộ tuyệt học thì đột ngột biến mất, không để lại chút dấu vết.
Có người suy đoán Vương Khải người này bị yêu thú ám sát, bất trị hy sinh, cũng có người cho rằng hắn dùng bí pháp thôi diễn nhiều như vậy võ học, sau đó đại nạn đến liền kết thúc cuộc đời.
Chúng thuyết rất nhiều, nhưng tất cả hầu hết đều cho rằng Vương Khải người này chắc hẳn đã chết.
Nhân loại cao tầng thấy Vương Khải danh chính thịnh, vừa lúc nhân loại cần một tấm gương để đề cao sĩ khí, vì thế trong bóng tối âm thầm thúc đẩy chuyện này thêm một bậc.
Vì thế Vương Khải danh tiếng so với võ giả cấp 9 Diễm Nguyệt càng thêm khoa trương, gần như 9 thành võ giả đều lấy hắn làm tấm gương.
Hiện tại ngươi nói người mà mọi người cho rằng đã chết lại xuất hiện, chuyện này làm sao không khiến người kinh ngạc.
“Là ta, đã lâu không gặp”
Vương Khải thấy có người nhận ra bản thân, cũng không tránh né, thản nhiên thừa nhận.
Được Vương Khải khẳng định, vị trưởng lão kia nhất thời có chút run rẩy, trong lòng càng là có vô số điều muốn hỏi.
Nhưng cố kỵ hiện tại nhiều người, bản thân trước đây cũng không quen biết quá nhiều với Vương Khải, vì thế chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Những người khác thì dùng ánh mắt kinh ngạch, dò xét, đánh giá nhìn về phía Vương Khải, trong nhất thời không khí rơi vào yên tĩnh.
Nhưng không khí này cũng không duy trì bao lâu, động tĩnh nơi này rất nhanh bị chú ý tới, nhất là Vương Khải còn cố ý phóng thích khí tức của bản thân trước đây.
Ít nhiều gì cũng từng là nhân loại cao tầng, khí tức của hắn đương nhiên sẽ có không ít người ghi nhớ.
Một thân ảnh đột ngột xuất hiện, vừa xuất hiện đã khiến không khí xung quanh xuất hiện vô số vụn băng.
Nhìn thân ảnh quen thuộc trước mặt, Vương Khải không nhịn nở một nụ cười:
“Đã lâu không gặp”
Nhưng đáp lại hắn không phải là hữu hảo chào hỏi, ngược lại là một đạo băng lam kiếm quang.
Vương Khải chỉ dùng một cánh tay liền đem kiếm quang chặn lại, hơi dùng sức kiếm quang liền bị bóp nát tiêu tán.
“Ngươi đây là ý gì?”
Vương Khải thần sắc có chút khó hiểu nhìn về đối phương, giọng nói có chút tức giận.
“Không có gì, chẳng qua muốn kiểm tra ngươi nhiêu đấy năm bế quan, bỏ qua cả cuộc chiến quan trọng như vậy, rốt cuộc tu luyện ra thứ đồ gì mà thôi”
Linh Tuyết thấy thế lạnh nhạt đáp lại, trong giọng nói đều tràn đầy lạnh lẽo.
Vương Khải nghe vậy nhất thời nghẹn họng, mặc dù đây cũng không phải hắn chủ ý, nhưng sự thật chính là như vậy, hắn cũng không cách nào phản bác.
“Đi thôi, các trưởng lão cùng các tông chủ còn đang đợi ngươi đấy, đừng lãng phí thời gian của ta”
Dứt lời, Linh Tuyết thân ảnh liền biến mất, Vương Khải cũng vội vàng đuổi theo sát.
Cả hai chưa tới vài phút liền đi tới một đại điện khổng lồ, xung quanh chính là lít nhít trận văn, hơn nữa tất cả cấp bậc đều không thấp.
Vương Khải suy đoán, nếu những trận văn này toàn lực khởi động, dù là võ giả cấp 9 cũng bị giam dữ trong vài phút.
Linh tuyết không để ý Vương Khải đang nhìn ngó xung quanh, nàng nhẹ nhàng dùng sức đẩy của, cánh cửa to hàng trăm mét dễ dàng bị đẩy ra.
Phía trong là một bàn hội nghị to lớn, lúc này đã có không ít người đã ngồi tại vị trí của bản thân.
Vương Khải bước vào, lập tức vô số ánh mắt liền tập trung trên người hắn.
Ngó qua ngó lại một chút, Vương Khải liền nhận ra nơi này có không ít gương mặt quen thuộc.
Nhưng những người này đều đang dùng một mặt nghiêm nghị nhìn về phía hẳn, thậm chí còn có không ít người đang ẩm thần vận chuyển năng lượng.
Chỉ cần hắn có một chút không đúng, tin tưởng những người này sẽ không chút do dự hướng hắn xuất thủ.
Ngưng mắt về phía trước, tại nơi đó đang có một nữ nhân ngồi trên ghế cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Vương Khải mặc dù có chút khó chịu đối với những người này thái độ, nhưng cũng biết mình hiện tại là diện tình nghi, những người này thái độ như vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Ngươi rốt cuộc cũng trở lại, Vương Khải trưởng lão”
Nữ nhân ngồi trên cao cuối cùng cũng mở miệng, một cỗ khí thế to lớn lập tức xuất hiện, hướng Vương Khải ập tới.
Khí tức này, so với 10 năm trước càng thêm kinh khủng, chắc hẳn những năm này đã tiến bộ không ít.
Vương Khải âm thầm đánh giá, mặc dù biết bản thân là người có lỗi, nhưng hắn cũng không phải loại người để người tùy ý muốn làm gì thì làm.
“Đã lâu không gặp, tông chủ”
Một cỗ khí thế to lớn từ Vương Khải bộc phát, cùng khí thế của Diễm Nguyệt so đấu.
Khí tức này vừa ra, những người ở đây sắc mặt đều có chút giật mình.
Bọn họ đều biết Vương Khải trước đó tu vi rất mạnh mẽ, khí thế so với người bình thường đáng sợ, chiến lực càng là không hợp thói thường.
Nhưng hiện tại, lấy loại uy thế này, chỉ sợ đã không thua kém gì võ giả cấp 9.
Hai người sau khi chào hỏi liền không tiếp tục nói chuyện, nhưng khí thế tỏa ra đều ngày một đáng sợ.
Đám người trong phòng đều kêu khổ không thôi, loại này cấp bậc, dù là võ giả cấp 8 cũng ăn không tiêu, nói gì đến trong này còn có không ít võ giả cấp 7.
Linh Tuyết ở phía xa cảm nhận song phương uy thế va chạm, thầm sắc có chút trầm mặc.
Nàng mặc dù đã hết sức nỗ lực tu luyện, càng là trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, bao nhiêu lần kém chết, nhưng cuối cùng càng đuổi càng xa, đến hiện tại chỉ cần uy thế của đối phương đã khiến nàng đánh mất năng lực phản kháng.
Không chỉ là Linh Tuyết, nơi này còn có không ít người cùng Vương Khải cùng thời, đều một mặt suy đồi, cảm giác mình nỗ lực mấy năm này đều là vô ích.