Diễm Nguyệt cùng hỏa diễm hòa làm một, đang quan sát cự ưng diễn trò.
Nàng biết, đối phương vừa rồi chẳng qua là đang diễn trò cho mình xem mà thôi, đường đường một yêu thú cấp 9, không có chút bản lĩnh ẩn giấu là không thể nào.
Nhưng hiện tại, kéo càng dài nàng có có lợi, vì thế cũng vui lòng nhìn đối phương biểu diễn.
Thấy không dụ được đối phương, cự ưng biết mình bị nhìn thấu.
Thương thế trên người nó nhanh chóng khôi phục, chẳng mấy chốc đã trở về như ban đầu.
Ánh mắt sắc bén đánh giá xung quanh, cự ưng vỗ cánh, vỗ số phong đao hướng về một phía chém tới.
Nhưng phong đao vừa bay không lâu liền bị nhiệt độ phá hủy, không làm nên trò trống gì.
Cự ưng thế thấy liền biết tiểu thế giới này không phải nó tùy ý liền có thể phá hủy, vô số phương năng lượng hội tụ, tụ tập lại trên thân cự ưng.
Cự ưng hóa thân thành phong, hướng một phương hướng liền bay tới, tốc độ so với trước nhanh hơn gấp 4 lần.
Một đạo ánh sáng trắng bay tới, chẳng mấy chốc liền chạm tới giới hạn của tiểu thế giới.
Cự ưng không chút dừng lại, tốc độ lại tăng thêm mấy thành, như một mũi tên hướng tiểu thế giới va chạm.
Diễm Nguyệt thấy thế không thể không ra mặt ngăn chặn, một kiếm chém tới, cực nóng nhiệt độ khiến cự ưng cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng ôm lấy quyết tâm trọng thương cũng mặc kệ, nó không chút dừng lại cùng một kiếm này va chạm.
Oanh
Diễm Nguyệt bị đánh lui ra xa, cánh tay hơi run rẩy.
Cự ưng bả vai xuất hiện một vết kiếm, cực nóng nhiệt độ khiến nó đau đớn không thôi.
Ánh mắt cự ưng bắt đầu trở nên điên cuồng, không quan tâm thương thế hướng Diễm Nguyệt tiếp tục tấn công.
Thấy cảnh này, Diễm Nguyệt cũng biết trận chiến này không thể tránh khỏi.
Tiểu thế giới hơi thu nhỏ lại, nhiệt độ nháy mắt lần nữa tăng cao, sức chiến đấu của nàng cũng theo đó đề thăng.
Cự ưng ỷ vài thân thể cứng cáp cùng tốc độ nhanh nhẹn, hướng Diễm Nguyệt không ngừng tấn công, mỗi một trảo, một cú mổ đều ẩn chứa cực hạn lực lượng.
DIễm Nguyệt cũng không chịu thua, mỗi một chiêu một thức đều ẩn chứa đáng sợ hỏa diễm, phá hủy hết thảy, đốt cháy hết thảy.
Nếu là ở bên ngoài, thắng thua có thể sẽ rất khó nói.
Nhưng hiện tại, Cự ưng bị lôi vào nàng tiểu thế giới, mặc dù có chút chật vật, nhưng chiến thắng không nghi ngờ gì thuộc về Diễm Nguyệt.
Chờ khi thu lại tiểu thế giới, Diễm Nguyệt có chút chật vật xuất hiện.
Trên mặt xuất hiện vài vết rắc, quần áo cũng bị xé rách tả tơi, toàn thân không chỗ nào lành lặn.
Thương thế nghiêm trọng nhất, chính là một lỗ máu to lớn ở bụng, đây là cự ưng liều chết nhất kích, kém chút nữa liền đem nàng trọng thương.
Vừa thu lại tiểu thế giới, DIễm Nguyệt bỗng phát hiện có gì đó không ổn.
Cảnh tượng lúc này cũng không như nàng tưởng tượng, đại trận lúc này đã khôi phục, một đám võ giả nằm la liệt trên mặt đất, không rõ sống chết.
Chạy tới kiểm tra, Diễm Nguyệt lúc này mới thở ra một hơi.
Còn tốt, nhưng người này chỉ là ngất đi, sinh mệnh vẫn còn tại.
Nhưng dù nàng làm thế nào, những người này đều không thể tỉnh lại.
“Vô ích, những người này đều đang chìm đắm trong thế giới tinh thần, dùng ngoại lực rất khó có thể gọi tỉnh”
Nghe được giọng nói, Diễm Nguyệt giật mình cảnh giác.
Khi nhìn thấy người nói chuyện, nàng mới thở một hơi, sau đó vội vàng hỏi:
“Vương Khải trưởng lão, lúc ta không có mặt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra”
Vương Khải nghe vậy sắc mặt có chút xấu hổ, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc.
Khi Diễm Nguyệt cùng cự ưng tiến vào tiểu thế giới, Vương Khải vẫn tiếp tục tấn công đại trận.
Nhưng ai nghĩ tới, đại trận này còn có chuyển bị ở sau, khi Vương Khải sắp phá hủy nó liền xuất hiện một cỗ ba động tinh thần.
Bị cỗ ba động này quét trúng, tất cả đều rơi vào thế giới tinh thần, chìm đắm trong ảo cảnh.
Vương Khải đối phương diện này có nghiên cứu, đương nhiên rất nhanh phát hiện điều bất thường, dùng chín trâu hai hổ mới có thể tránh thoát.
Những người khác liền không may mắn như vậy, lần đầu gặp loại thủ đoạn này, tất cả đều trúng chiêu.
Đáng nói chính là, cỗ ba động này là một đại trận cấp chín, cường độ tinh thần phát ra cũng gần cấp 9 tinh thần, vì thế Vương Khải cũng phải rất phí sức mới có thể tránh thoát được.
Hắn vừa tỉnh lại liền bắt gặp Diễm Nguyệt xuất hiện, vì thế liền chạy tới đem chuyện này báo lên.
Diễm Nguyệt nghe được, lông mày hơi nhíu, nàng đối với phương diện này cũng không có am hiểu, cũng không có biện pháp gì.
Nhìn một đám người nằm la liệt dưới đất, cả hai người đều rơi vào trầm tư.
Diễm Nguyệt nhìn đại trận trước mắt, lạnh giọng hỏi Vương Khải:
“Nếu như ta đem đại trận này phá hủy, những người này sẽ bị ảnh hưởng sao?”
Vương Khải nghe vậy, liền trầm mặc không nói, nhưng đôi khi, trầm mặc cũng là một câu trả lời.
Diễm Nguyệt cắn răng, tay nắm chặt, tràn đầy không cam lòng.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài, quay người rời đi.
“Đem tất cả trở về đi, một trận này, xem như chúng ta thất bại”
Để lại một câu nói, thân ảnh của nàng nháy mắt biến mất.
Vương Khải thở dài một hơi, bắt đầu đem những người này chất lại thành đống, bắt đầu vận chuyển.
Nhìn đại trận không ngừng bổ sung năng lượng, Vương Khải ánh mắt lóe lên một tia sát ý.
Đây là lần đầu hắn cảm giác được phẫn nộ như thế này, toàn bộ nỗ lực của mọi người đều bị một chiêu của đối phương đánh bại.
Loại cảm giác bị người xem như khỉ đùa nghịch này, tuyệt đối không dễ chịu.
Vốn hắn đối đãi chuyện này chỉ như một nhiệm vụ, muốn thì làm không muốn thì thôi, không quá quan trọng.
Nhưng sau lần này, Vương Khải quyết định toàn lực xuất thủ, quyết tâm đem yêu thú đánh lui.
Sau đó mấy tháng, đại trận vẫn tiếp tục vận hành, không có nhân loại ngăn cản, địa trận thuận lợi hình thành.
Một cột sáng từ nơi sâu thẳm vũ trụ xuất hiện, bắn thẳng vào đại trận.
Bạch quang chói mắt bao quả mấy trăm cây số, sau đó mới dần dần biến mất.
Để lại, chỉ có một hư không thông đạo vừa mới hình thành.
Diễm Nguyệt cùng Vương Khải hai người đem cảnh này thu hết vào mắt, nhìn thấy thông đạo hình thành, DIễm Nguyệt liền hỏi ngay:
“Những người kia hiện tại thế nào, đã tỉnh lại hay chưa”
“Bẩm tông chủ, đã có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng nhanh nhất cũng cần vài tiếng”
“Nói như vậy, hiện tại phá hủy thông đạo này cũng sẽ không ảnh hưởng tới những người kia, đúng không?”
“Không sai, đại trận thành hình, những người kia đã thành công thoát khỏi, chưa tỉnh lại chẳng qua cũng là do tiêu hao tinh thần lực quá độ đưa đến, cần thời gian khôi phục mà thôi”
Diễm Nguyệt nghe vậy, khóe miệng mỉm cười.
Cả người nàng hóa thành hỏa diễm, bay thẳng lên trời không.
Lập tức, một hỏa cầu hình thành, sau đó dùng tốc độ nhanh chóng không ngừng biến lớn.
Chẳng mấy chốc, một tiểu mặt trời xuất hiện, sức nóng nó tỏa ra khiến không gian vặn vẹo, xuất hiện dấu hiệu vỡ tan.
Cảm nhận được một kích này, Vương Khải không khỏi chậc lưỡi.
Một kích này, dù là hắn hiện tại cũng không dám có một chút tự tin có thể đón đỡ, xem ra vị tông chủ này mấy tháng này nhịn rất mệt mỏi a.
Đừng nói là nàng, dù là Vương Khải hiện tại cũng rất muốn đem thông đạo này phá nát, nhưng khổ nỗi thực lực không cho phép, chỉ có thể đứng một bên trợ uy.
Tích đủ năng lượng, Diễm Nguyệt không chút do dự, đem tiểu thái dương ném về phía thông đạo.
Một đòn này một khi rơi xuống, chỉ sợ mấy trăm, mấy ngàn cây số xung quanh mới có chút dấu hiệu khôi phục lại phải lần nữa chịu tàn phá.