Chương 152: 152- Cự ưng

Một lão già ánh mắt sắc lẹm, khuôn mặt gầy gò, đang tràn đầy sát ý chạy tới, chẳng mấy chốc đã tiếp cận Diễm Nguyệt.

Một trảo chụp tới, cánh tay của hắn liền biến thành một ưng trảo khổng lồ.

Diễm Nguyệt sớm đã có đề phòng, một kiếm chém ra cùng ưng trảo va chạm.

Động tĩnh to lớn lần nữa xuất hiện, cả hai người đồng loạt lui về phía sau vài trăm mét.

Đám người thấy thế sắc mặt cũng hơi biến, không nghĩ tới thời khắc chủ chốt lại xuất hiện dị biến.

Diễm Nguyệt cũng biết thời gian kéo càng dài càng bất lợi, vì thế liền lựa chọn chủ động tấn công.

Hai bên đánh nhau kịch liệt, nhưng lão già kia cũng không phải hạng tầm thường, hơn nữa tốc độ cực nhanh, ỷ vào tốc độ cùng Diễm Nguyệt giằng co.

Một đám võ giả không biết làm gì, có một số người thấy tình hình như vậy liền chủ động chạy tới, tấn công đại trận.

Hành động này rất nhanh bị đám người hưởng ứng, nhao nhao bắt chước.

Nhưng làm sao sức mạnh của đám người có giới hạn, mặc dù đã toàn lực tấn công nhưng vẫn khó lòng phá hủy đại trận nhanh chóng.

Phi hành yêu thú thì vẫn tiếp tục nhao nhao chịu chết, cung cấp năng lượng cho đại trận khôi phục, cục diện nhất thời rơi vào giằng co.

Vương Khải thấy thế liền biết, mình xem ra không thể không ra tay.

Bởi vì nếu để cục diện tiếp tục kéo dài, không biết được yêu thú bên kia còn có thể dùng tới thủ đoạn gì.

Đây cũng không phải lúc hắn phải lo lắng vấn đề thực lực bại lộ, hơn nữa nếu như có người có ý đồ xấu, lấy hắn thực lực, ngoại trừ võ giả cấp 9 ra, hắn hoàn toàn không có sợ hãi.

Quyết định, một cỗ hắc khí từ người Vương Khải xuất hiện, ánh mắt cũng hóa thành đen kịt, từng sợi hắc khí như từng con giao long quấn lấy người hắn, tôn lên như một vị thần ma.

Khí tức trên người hắn không chút dữ lại, lập tức khiến một đám người ở đây cảm nhận được một trận áp lực, nhao nhao kinh hãi nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy Vương Khải hiện tại bộ dáng, đám người liền lập tức cảnh giác đề phòng.

Vương Khải không quản đám người đang kinh hãi kia, điều động năng lượng quấn quanh cánh tay phải.

Cánh tay phải của hắn bị hỗn độn năng lượng quấn quanh, hình thành một tay giáp.

Vương Khải hướng đại trận đấm ra một quyền, một quyền này nhìn thường thường không có gì lạ, cũng không có quá lớn động tĩnh.

Nhưng trong mắt một đám võ giả, một quyền kia ẩn chứa cường đại võ ý, võ ý tràn đầy bá đạo, xem thường hết thảy, duy ta là nhất.

Oanh

Một tiếng động khổng lồ vâng lên, đánh thức một đám võ giả đang chìm đắm trong Vương Khải một quyền kia.

Mọi người vội vàng nhìn lại, ánh mắt lập tức co rụt lại.

Chỉ thấy đại trận đám người dùng mọi cách không thể rung chuyển, hiện tại lại xuất hiện một vết nứt, vết nứt trung tâm xuất hiện một quyền ấn.

Nhìn thấy một quyền kia có hiệu quả, Vương Khải cũng thở ra một hơi.

Xem ra hắn còn đánh giá thấp sức chiến đấu của bản thân hiện tại, một quyền này cũng đã đủ miểu sát hơn 9 thành 9 võ giả, dù là võ giả cấp 8 cũng khó có người chịu được.

Không chần chờ, Vương Khải liền liên tục ra quyền, mỗi quyền uy lực đều giống nhau, không một chút suy giảm uy lực.

Đám người thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng một quyền kia là đại chiêu, không nghĩ tới là của người ta đánh thường.

Bị Vương Khải dày vò như vậy một trận, đại trận vốn vừa mới khôi phục được một chút năng lượng lần nữa có dấu hiệu sụp đổ.

Lão giả mắt ưng mặc dù đang cùng Diễm Nguyệt chiến đấu, nhưng ỷ vào tốc độ nên vẫn có tinh lực chú ý đại trận tình hình.

Mới đầu nhìn thấy đám người ý đồ muốn phá vỡ đại trận, hắn còn có chút lo lắng.

Nhưng khi nhìn thấy một đám người dốc hết toàn lực, liệu mạng một kích cũng chỉ khiến đại trận hơi gợn sóng, hắn liền yên tâm.

Dù đại trận có bị nữ nhân trước mắt bị tổn hao lượng lớn năng lượng đi chăng nữa, cũng không phải một đám sâu kiến có thể phá hủy.

Nhưng chưa chờ hắn vui mừng bao lâu, đã thấy Vương Khải một quyền tung ra, lưu lại một quyền ấn trên đại trận.

Hắn lúc này mặc dù có chút bất ngờ, trong lòng cảm giác hơi không ổn nhưng còn giữ được bình tĩnh.

Một quyền vừa rồi, hắn nhìn qua liền biết không tầm thường, tên nhân loại kia còn có thể tung ra lần nữa chắc.

Nhưng không chờ hắn kịp yên tâm, Vương Khải đã như một cỗ máy không biết mệt nhọc, liên tục tấn công về phía đại trận, mỗi một quyền đều ẩn chứa đáng sợ sức mạnh.

Lúc này, hắn đã không giữ được bình tĩnh.

Lãy xu thế này, chỉ sợ đại trận không chống đỡ được vài phút liền sẽ bị tên nhân loại kia phá hủy.

Nhưng phát hiện điểm này không chỉ mình hắn, Diễm Nguyệt cũng chứng kiến cảnh này.

Biết được đối phương chắc chắn sẽ không để chuyện này tiếp tục diễn ra, nàng lập tức gia tăng cường độ.

Vố số hỏa kiếm bay lượn trên bầu trời, hướng mắt ưng lão giả vây công, khiến hắn không thể không trốn chạy.

Răng rắc

Đúng lúc này, một thanh âm khiến hắn chú ý.

Quay đầu nhìn lại, đại trận đã xuất hiện một vết nứt lớn, tốc độ này so với hắn dự tính càng thêm nhanh chóng.

Mắt ưng lão giả ánh mắt lóe lên sát cơ, không còn tiếp tục tránh nó.

Hắn huyễn hóa thành bản thể, một đầu cự ưng khổng lồ to lợn, chỉ riêng sải cánh đã gần một cây số.

To lớn cự ưng vừa xuất hiện, lập tức khiến đám người cảm nhận được đáng sợ áp lực.

Hóa thành bản thể, cự ưng tốc độ càng thêm nhanh chóng.

Một cánh quét qua, hỏa diễm kiếm khí đều bị phá hủy.

Nhưng cái giá phải trả chính là, không ít lông vũ trên người nó bị đốt cháy, cánh xuất hiện một vết thương lớn.

Cự ưng không quan tâm thương thế, nhanh chóng liền lao vào tấn công Diễm Nguyệt.

Chỉ trong chớp mắt, cự ưng đã xuất hiện phía sau Diễm Nguyệt, tốc độ nhanh chóng chỉ có Diễm Nguyệt miễn cưỡng theo kịp.

Một móng vuốt bắt tới, móng vuốt lóe lên hàn mang, như muốn đem đối phương xé thành mấy mảnh.

Diễm Nguyệt không tránh không né, ánh mắt xuất hiện một ngọn hoàng kim hỏa diễm, sau đó hoàng kim hỏa diễm nhanh chóng lan tràn toàn thân.

Một hỏa diễm vương miện miện xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng.

Hỏa Diễm Nữ Vương hình thái.

Không chờ cự ưng kịp phản ứng, một tiểu thế giới nháy mắt hình thành thành, mở rộng, sau đó nháy mắt đem cự ưng bao phủ vào bên trong.

Cự ưng kinh ngạc nhìn tứ phía, chỉ thấy nơi nó xuất hiện bốn phía tràn đầy hỏa diễm, sức nóng kinh khủng khiến nhục thân mạnh như nó cũng cảm giác được khó chịu.

Cự ưng rất nhanh nhận ra, đây là tiểu thế giới của nữ nhân kia.

Không chờ nó kịp nghĩ cách thoát ra, một hỏa diễm cự nhân xuất hiện, hướng tới nó chính là một quyền.

Bị tập kích bất ngờ, cự ưng không chút kinh hoảng, dùng tốc độ nhanh chóng của bản thân dễ dàng tránh né.

Nhưng đúng lúc này, một kiếm quang xuất hiện, chém về phía nó.

Cự ưng nhanh chóng tránh né kiếm quang, nhưng vừa tránh né xong, một cự chưởng xuất hiện.

To lớn cự chưởng đánh tới, cự ưng lúc này muốn trốn tránh đã không kịp, chỉ có thể ngạnh kháng.

Một trận gió xuất hiện, hình thành một lốc xoáy quay quanh cự ưng, trở thành lớp lá chắn bảo vệ nó khỏi cự chưởng.

Lốc xoáy cùng cự chưởng va chạm, giằng co trong chốc lát, lốc xoáy cuối cùng tan biến.

Cự ưng cũng theo đó bị đánh bay, trên người xuất hiện lượng lớn vết bỏng.

Nhưng yêu thú sinh mệnh không phải nói chơi, mặc dù chịu một đòn như vậy nhưng cũng chỉ là bị thương nhẹ.

Nhưng nếu tiếp tục như vậy, dù là vết thương nhẹ cũng đủ đem nó giết chết.

Cự ưng đánh giá xung quanh, nó biết, nữ nhân kia lúc này còn đang trong tối ẩn núp, nhưng đòn tấn công vừa rồi cũng chỉ là đang thăm dò nó mà thôi.

Chỉ cần nó lộ ra chút sơ hở, chờ đợi nó chính là mưa bão công kích.