Chương 144: 144- Tiếng vang lớn

Vương Khải dùng một tháng, đem hơn ngàn bản công pháp, võ kỹ, chú giải các loại đọc hết, dung hội quán thông.

Công pháp, võ kỹ cấp 7 đối với Vương Khải hiện tại rất đơn giản, chỉ cần không tới 1 phút liền có thể đem chúng dung hội quán thông, thậm chí là nâng cấp.

Đây cũng là nhờ ngộ tính của hắn, sau khi đột phá cấp 7 đạo khảm đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Những vật bình thường, quen thuộc nhất hiện tại trong mắt của hắn cũng trở nên có chút xa lạ, luôn cảm nhận được một số khí tức huyền diệu từ chúng phát ra.

Đối với trạng thái này, Vương Khải rất quen thuộc.

Cảm giác này hắn trước đây chuẩn bị tiến vào trạng thái ngộ đạo cũng cảm nhận được, đây được xem như trang thái bán ngộ đạo.

Nói cách khác, Vương Khải hiện tại luôn trong trạng thái bán ngộ đạo.

Đương nhiên như vậy cũng không có nghĩa hắn tiến vào trạng thái ngộ đạo càng thêm dễ dàng.

Trạng thái ngộ đạo là một trạng thái rất huyền diệu, nó tăng phúc ngộ tính, tinh thần, linh tính,…. Của người ngộ đạo lên nhiều lần.

Vương Khải cũng giống vậy, vì thế hắn muốn tiến vào trạng thái ngộ đạo so trước đây cũng không trở nên dễ dàng.

Nhưng một khi tiến vào trạng thái ngộ đạo, thu hoạch của hắn cùng người khác hoàn toàn là khác nhau.

Có người tiến vào trạng thái ngộ đạo có thể lĩnh ngộ được thiên địa huyền ảo, từ đó thành tiên làm tổ, xưng bá một thời đại.

Có người cũng tiên vào trạng thái ngộ đạo, nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng học tập công pháp võ kỹ, hoặc sáng tạo bí thuật mạnh mẽ,…

Đó chính là chênh lệch, không phải có tiến vào trạng thái ngộ đạo cũng có thể trở thành cường giả, cái này là do phần cứng của mỗi người quyết định.

Khác với mọi người không biết được cụ thể thời gian, Vương Khải hắn biết rất rõ thời gian yêu thú chuẩn bị xâm lấn.

Nếu tính từ hiện tại, cũng chỉ còn 2 tháng thời gian để chuẩn bị.

Vương Khải dự định tranh thủ thời gian 2 tháng này, nhanh chóng tăng cường thủ đoạn của mình, chuẩn bị tốt nhất cho trận chiến sắp tới.

Đồng thời hắn cũng đem tin tức này báo cho Diễm Nguyệt mấy người, còn những người này tin hay không hắn cũng không thèm quan tâm.

Ở trong động phủ, Vương Khải bắt đầu suy nghĩ lại, hắn hiện tại cần nhất chính là cái gì.

Nếu có thể, Vương Khải đương nhiên muốn sáng tạo ra Niết Bàn bí thuật, chỉ cần thành công, hắn gần như không cần lo lắng nguy cơ tính mạng bị uy hiếp.

Nhưng muốn dùng 2 tháng thời gian để sáng tạo Niết bàn bí thuật, nghĩ thôi cũng biết chuyện này là không thể nào.

Dù ngộ tính của hắn hiện tại đã tăng cao rất nhiều đi chăng nữa, muốn sáng tạo một môn bí thuật gần như bug tồn tại, độ khó vẫn là quá cao.

Loại bí thuật này, đó chạm tới đạo cánh cửa, không phải hắn hiện tại có thể nhúng chàm.

Vương Khải đành phải đổi hướng suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định, phòng ngự tốt nhất chính là tấn công.

Hắn dự định một đường đi đến đen, toàn bộ nghiên cứu vào sát thương.

Chỉ cần giết sạch địch nhân, sẽ không còn người nào có thể đả thương được ta.

Ôm lấy suy nghĩ trên, Vương Khải bắt đầu 2 tháng bế quan.

…..

Trong thời gian này, đã có rất nhiều thiên kiêu bắt đầu học võ kỹ nâng cấp bản.

Sau khi nghiệm chứng những võ kỹ này uy lực, một đám thiên kiêu đều trợn mắt hốc mồm, không tin tưởng một đòn này là mình đánh ra.

Căn cứ vào các trưởng lão thống kê, những đệ tử này chiến lực chí ít có 3 thành tăng trưởng, một con số nhìn rất tầm thường nhưng lại khiến toàn bộ trưởng lão khiếp sợ.

Mặc dù biết võ kỹ của Vương Khải cao siêu, chính những vị trưởng lão đều đã từng học qua.

Nhưng đối với bọn hắn cảnh giới này, tăng phúc cũng không quá rõ ràng, vì thế cũng không thể suy đoán ra cụ thể uy lực.

Nhưng hiện tại nhìn tới, đám người vẫn còn quá khinh thường những võ kỹ này giá trị.

Có không ít người đối với Vương Khải có thể tùy ý đọc công pháp, võ kỹ tàng kinh các tầng thứ 7 cảm giác khó chịu, nhưng hiện tại ngược lại cảm giác bản thân kiếm lời.

Những võ kỹ này dưới sự đẩy tay của các vị trưởng lão, nhanh chóng trở nên nổi tiếng, trở thành võ kỹ được nhiều người tu luyện nhất từ trước đến nay.

2 tháng trôi qua, lúc này ngũ hành môn đệ tử có sự biến đổi không hề nhỏ.

Các đệ tử thực lực ít tăng trưởng 2 thành, nhiều thì tăng trưởng 6 thành, một số thậm chí lên tới 8 thành, dao động phụ thuộc vào ngộ tính cùng thực lực.

Tu vi yếu thì tăng lên càng dễ dàng và ngược lại.

Một đám đệ tử đang tại quảng trường quan sát hai tên đệ tử đối chiến, thần sắc đều hết sức chăm chú.

Hai người đang chiến đấu cũng không phải đệ tử bình thường, cả hai đều là đệ tử chân truyền.

Nghe nói là do mâu thuẫn cá nhân, hai người cuối cùng quyết định dùng thực lực phân thắng thua.

Một người thân thể cường tráng tráng, cả người bọc một tầng kim quang, nhìn qua liền biết là đệ tử của kim phong.

Người còn lại là một anh tuấn nam tử, vẻ người có chút gầy yếu, trên người đang khoác một bộ mộc giáp, là mộc phong đệ tử.

Nam tử cường tráng tay cầm một thanh kim đao, hướng anh tuấn nam tử chém tới.

Nam tử anh tuấn hai tay chắp lại trước ngực, lập tức vô số dây leo từ dưới mặt đất xuất hiện, cuốn lấy cường tráng năm tử, khiến hắn khó có thể động đậy.

Dây leo càng siết càng chặt, dù vậy cũng không tài nào phá được kim quang nhìn như mỏng mạnh quấn quanh cường tráng nam tử.

Biết được không phá được đối phương phòng ngự, anh tuấn nam tử nhất niệm, một bộ mộc quan xuất hiện, đem cường tráng nam tử bỏ vào bên trong.

Đám đệ tử bên ngoài thấy thế thần sắc có chút kích động, nhất là mộc phong đệ tử.

“Là mộc quan, xem ra cường tránh sư huynh kia chỉ sợ khó lòng thoát khỏi”

“Đúng vậy, mộc quan độ phòng ngự không phải nói chơi, hơn nữa người bị nhốt bên trong còn không ngừng bị mộc quan rút đi năng lượng trong cơ thể, thời gian kéo càng dài khả năng thắng càng thấp”

“Cái này cũng chưa chắc, dù sao nếu vị sư huynh kia học được Vương Khải trưởng lão một chiêu kia, mộc quan chỉ sợ không là cái gì”

“Không phải chỉ kim phong các ngươi có Vương Khải trưởng lão tuyệt chiêu, mộc phong chúng ta cũng không kém, các ngươi thua định”

“Ngươi nói cái gì, có tin hay không ta đem ngươi đánh răng rơi đầy đất”

“A, không tin, có bản lĩnh cùng ta đánh một trận”

“Được, ta cùng ngươi đánh, xem ai sợ ai”

Đám đệ tử đang trò chuyện bỗng nhiên trở tay liền muốn đánh nhau, đám người xung quanh thấy thế một bộ ăn dưa, không những không khuyên ngăn mà còn lớn tiếng xúi dục, đổ thêm dầu vào lửa.

Đúng lúc này, một tiếng vang lớn hấp dẫn một người chú ý.

Nhìn lại, âm thanh phát ra chính là mộc quan truyền tới.

Mộc quan lúc này xuất hiện một quyền ấn, không chờ đám người kịp phản ứng, lại một quyền ấn xuất hiện.

Tiếng va chạm vang lên không ngừng, cuối cùng mộc quan không chịu được, bị đánh vỡ nát.

Một đạo kim quang từ đó bước ra, cường tráng nam tử trên người khoách một bộ chiến giáp xuất hiện.

“Hoàng kim giáp, không nghĩ tới có người có đã đem nó nắm giữ”

“Ta nghe nói môn võ kỹ này yêu cầu rất cao, muốn học chí ít trước đó phải đem toàn bộ những võ kỹ kim hệ khác học được”

“Không sai, yêu cầu hà khắc như vậy không nghĩ tới vẫn có người làm được”

“Thôi đi, các ngươi cũng không nhìn người ta là ai, thiên phú của chúng ta cùng hắn có thể so sánh được sao”

Đám đệ tử một mặt khích động, nhao nhao thảo luận.

Anh tuấn nam tử nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi lóe lên một vẻ kiêng dè.

“Không nghĩ tới ngươi vậy mà đã đem những võ kỹ kia luyện đến đại thành, thành công học được một chiêu này”

“Hừ, đừng lề mề, tiểu tử ngươi ngộ tính so ta tốt, chắc hắn cũng đã học được một chiêu kia, sử dụng ra đi”

“Tốt, như ngươi mong muốn”

Anh tuấn nam tử vừa dứt lời, xung quanh quảng trường xuất hiện một trận nhỏ động đất.

Vô số sợi đằng từ mặt đất mọc lên, đâm thẳng lên bầu trời.

Đúng lúc này, những sợi đằng này bỗng nhiên nở hỏa, phấn hoa bắt đầu bay khắp một mảnh quảng trưởng.

Đám đệ tử quan chiến một mặt khiếp sợ, có không ít người nhận ra một chiêu này là gì, sắc mặt có chút hoảng sợ muốn la lớn.

“Sư huynh, hạ thủ lưu….”

Nhưng không chờ bọn hắn có thể nói hết câu, hít trúng một chút phấn hoa liền lăn ra nằm ngủ.

“Không nghĩ tới là một chiêu này, ta vốn còn tưởng ngươi học một chiêu đáng sợ kia đâu”

“Chiêu kia lấy ta trình độ, còn có một chút độ khó, thời gian hiện tại rất gấp gáp, cũng không có nhiều thời gian để ta học được một chiêu kia”

“Đánh như vậy xem như đã hoàn thành nhiệm vụ đi, dù sao như vậy cũng đủ những đệ tử này hưng phấn một trận”

“Ân, nhiệm vụ xem như hoàn thành, nhưng trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc đâu, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ trốn sao?”

“Haha, ngươi đang mê sảng sao, chút bản lĩnh này còn muốn ta bỏ trốn, nếu ngươi học được một chiêu kia ta còn e ngại vài phẩn, nhưng nếu là chiêu này, ngươi bỏ trốn chỉ sợ là ngươi”

Hai người chiến ý mười phần, không có người nào muốn lùi bước nửa phần.

Nhưng lúc hai người muốn lần nữa chiến đấu, một tiếng vang lớn khiến hai người khưng lại, lông tơ nổi lên.

.

.

.