Chương 138: 138- Cùng Diễm Nguyệt một trận chiến 2

Vương Khải chủ động tấn công, hỗn độn năng lượng ngưng thực, biến thành một thanh thương màu đen.

Thân ảnh nháy mắt biến mất, khi xuất hiện liền đã di chuyển tới phía sau Diễm Nguyệt.

Một thương quét ngang, hướng éo đối phương đánh tới.

Một thanh kiếm xuất hiện, đem một thương này chặn lại.

Oanh!

Vương Khải một quyền tung ra, hương mặt Diễm Nguyệt mà tới.

Nhưng một quyền dù sau nhưng đến trước, đánh trúng ngực Vương Khải.

Cả người hắn bị đánh bay mấy cây số, khóe miệng chảy máu.

Chùi vết máu trên miệng, Vương Khải sắc mặt tràn đầy hưng phấn.

Mạnh, Thật mạnh.

Đánh giá đối phương thực lực, Vương Khải cũng không còn tiếp tục kiềm chế lại sức mạnh của bản thân.

Một cỗ hắc khí xuất hiện đầu thương, Vương Khải hóa thành một đạo hắc quang bay tới.

Hắc quang như xuyên toa không gian, nháy mắt liền đi tới trước Diễm Nguyệt.

Diễm Nguyệt sớm đã dự phán được Vương Khải tấn công, năng lượng truyền vào thân kiếm, chém ra.

Một hỏa phượng hoàng hình thành, hướng hắc quang đâm tới.

Oanh

Song phương va chạm trong chốc lát, sau đó hắc quang đem hỏa phượng hoàng phá hủy, tiếp tục đâm tới.

Đáng tiếc, chỉ nhiêu đó thời gian cũng đủ Diễm Nguyệt lần nữa xuất thủ.

Một thanh hỏa kiếm khổng lồ hướng hắc quang đâm tới, nhiệt độ xung quanh khiến không gian trở nên vặn vẹo.

Hỏa kiếm cùng hắc quang va chạm, giằng co trong một lúc sau đó đồng thời nổ tung.

Vương Khải lần nữa bị đẩy bay, trên ngực xuất hiện một vết thương nhỏ.

Vết thương nháy mắt liền bị chưa trị, hỏa nguyên tố ẩn chứa trong vết thương trong nháy mắt bị dập tắt.

Xoay thương thủ thế, Vương Khải lần nữa xông tới, chỉ trong nháy mắt đâm ra mấy ngàn thương.

Mấy ngàn đạo hắc quang hung hăng lao về phía Diễm Nguyệt, khí thế vô cùng tráng lệ.

Diễm Nguyệt hơi nhíu mày, phát tay một cái.

Lập tức, hàng ngàn hỏa kiếm hình thành, cùng hắc quang va chạm lại lẫn nhau.

“Hắc khí kia rốt cuộc là cái gì, làm sao lại khắc chế ta năng lượng nhiều đến vậy”

Diễm Nguyệt hiện tại rất ngạc nhiên, về mặt lý thuyết, nàng hoàn toàn là nghiền ép, tùy tiện một chiêu cũng có thể đem Vương Khải đánh bại.

Nhưng sự thực lại khác xa, Vương Khải mỗi một chiêu một thức đều có thể cùng nàng một kích va chạm không rơi vào thế hạ phong.

Làm được điều này, tất cả đều nhờ vào đặc tính năng lượng mà Vương Khải đang sử dụng.

Chất lượng năng lượng của Vương Khải, một bán tiên cảnh so với một kim tiên cảnh như nàng còn cao hơn, hơn nữa còn có đặc tính áp chế.

Nếu như một đòn của nàng có 100 sức tấn công, vậy thì khi cùng Vương Khải chiêu thức va chạm, uy lực của nó giảm chỉ còn 50, 60.

Lại kèm theo chất lượng năng lượng của đối phương so với nàng cao hơn, vì thế cục diện hiện tại là đang ngang tài ngang sức.

Không cho nàng quá nhiều thời gian để suy tư, Vương Khải một vòng tấn công tiếp theo đã tới.

Một thương từ trên cao bổ xuống, hắc khí cao ngút trời, như muốn đem thế giới một chia làm hai.

Nắm chặt kiếm, Diễm Nguyệt một kiếm chém ra.

Một kiếm quang kéo dài mấy trăm cây số, hỏa quang chiếu sáng cả bầu trời.

Dù hai người chiến đấu trên không trung mấy trăm cây số, nhưng dư ba tác động vẫn khiến mặt đất bị tàn phá nặng nề.

Oanh

Một tầng khí lãng xuất hiện, nháy mắt phá hủy tất cả mọi thứ trong phạm vị gần trăm mét.

Vương Khải cùng Diễm Nguyệt đồng thời lui về sau vài trăm mét.

Diễm Nguyệt ánh mắt ngưng lại, thần sắc tràn đầy chăm chú.

“Thực lực của ngươi hiện tại, đã không thua kém gì một số kim tiên cảnh bình thường, thật không thể hiểu nổi ngươi làm bằng cách nào”

“Haha, chuyện này đều là nhờ vào vận khí mà thôi. Ngược lại, nếu như ngươi chỉ có nhiêu đây bản lĩnh, vậy thì làm ta có chút thất vọng đâu”

Diễm Nguyệt nghe vậy thì nở một nụ cười, một nụ cười này khiến khí chất của nàng tăng lên mấy cấp bậc.

“Mặc dù ngươi rất xuất sắc, nhưng muốn đánh bại ta, như vậy còn kém xa lắm đâu”

Nói xong, xung quanh cơ thể nàng xuất hiện đại lượng hỏa diễm, bắt đầu bao bọc lấy thân hình quyến rũ kia.

Một hỏa vương miện hình thành, lưng lửng trên đầu Diễm Nguyệt.

Cực nóng khí tức xuất hiện, dù là Vương Khải cũng có thể cảm nhận được một chút khí chịu.

Một kiếm chém ra, mặc dù chỉ tùy tiện một kiếm, nhưng Vương Khải có thể cảm nhận được cực độ nguy hiểm xuất hiện.

Vương Khải dùng hắc thương đâm tới, ý đồ hóa giải một kiếm này.

Nhưng hắc thương vừa va chạm hỏa kiếm, Vương Khải liền biết không ổn, vội vàng nghiêng người về phía sau.

Hắc thương của hỏa kiếm vừa va chạm, hắc thương lập tức bị cắt đứt, vết chém hết sức ngọt, không có một tia cản trở.

Hỏa kiếm sát mặt Vương Khải chém qua, một đạo kiếm khí xuất hiện, hướng phía xa xa chém tới.

Oanh

Kiếm khi bay nhanh, chẳng mấy chốc chém trúng một đỉnh núi.

Kinh khủng bạo tạc lập tức xuất hiện, một đạo hỏa trụ đem toàn ngọn núi nuốt sạch, thiêu đốt.

Chờ hỏa trụ biến mất, ngọn núi mấy ngàn mét cứ như vậy biến mất, không còn lại một chút dấu vết.

Còn lại chỉ là một cái hố dung nham khổng lồ, không không ngừng bốc ra to lớn nhiệt độ.

Một giọt mồ hôi chảy xuống, Vương Khải nuốt một ngụm nước miếng.

Một kiếm này, nếu hắn không kịp tránh né, chỉ sợ so ngọn núi vừa rồi cũng không hơn đi nơi này.

Ngưng kết chính là tinh hoa, Diễm Nguyệt đã thể hiện rõ độ chính xác của câu nói này.

Sinh tử nguy cơ khiến tim Vương Khải đập bình bịch, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng ánh mắt của hắn lại càng nóng rực, chiến ý không ngừng tăng cao.

Vương Khải hít một hơi sâu, nhắm mắt lại.

Khi hắn mở mắt ra, trong mắt tràn đầy bình tĩnh của tỉnh táo.

Một cỗ khí thế từ người hắn không ngừng xuất hiện, chấn cho hỏa diễm tới gần liền bị đánh tan.

Hắc thương lần nữa thành hình, một hư ảnh xuất hiện phía sau lưng Vương Khải.

“A”

Diễm Nguyệt có chút bất ngờ, không nghĩ tới đối phương còn có loại thủ đoạn này.

“Tông chủ, tiếp đó nên cẩn thận đi”

Vương Khải đối với Diễm Nguyệt nhắc nhở một câu, không chờ đối phương trả lời, hắn đã tiến lên tấn công.

Diễm Nguyệt đang bất ngờ, không hiểu đối phương lấy đâu ra tự tin nói ra lời đó.

Nhưng đúng lúc này, một cỗ nguy hiểm dự cảnh xuất hiện khiến nàng tỉnh táo lại.

Một mũi thương không biết từ khi nào xuất hiện, đâm tới.

Nàng vội vàng nghiêng đầu tránh né, mũi thương sát mặt nàng đâm qua, chỉ để lại một vết xước nhỏ.

Diễm Nguyệt vội vàng thối lui, lấy tay lau chùi vết máu trên khuôn mặt, trên mặt đầy là chấn kinh.

Vương Khải cũng không quản nhiều như vậy, lần nữa tung chiêu.

Một đầu hắc long hình thành, giơ nanh múa vuốt hướng Diễm Nguyệt tấn công.

Mỗi nơi nó đi qua, không gian xuất hiện chấn động, mọi thứ đều bị nó phá hủy.

Diễm Nguyệt thấy thế cũng không còn khinh thị, chắp lại hai tay, một hỏa phượng hoàng hình thành.

Phượng hoàng hướng bầu trời kêu lên một tiếng, như thông báo mình xuất hiện, sau đó liền hướng hắc long xông tới.

Một long một phượng trên bầu trời chiến đấu, dư ba chiến đấu khiến không gian xuất hiện vết rách.

Vương Khải cùng Diễm Nguyệt cũng không rảnh rỗi, lần nữa va chạm.

Vô địch tràng vực của Vương Khải đối với Diễm Nguyệt ảnh hướng rất yếu, vì thế hắn hiện tại đang ở yếu thế một phương.

Nhưng ỷ vào đặc tính hỗn độn năng lượng, miễn cưỡng cùng đối phương chia năm năm.

Hai người đánh nhau kéo dài suốt 3 ngày, không giây phút nào dừng lại, dư ba năng lượng va chạm không ngừng xuất hiện.

Đánh lâu như vậy, hai người lúc này tiêu hao cũng đã rất lớn.

Cả hai mỗi lần giao thủ đều là dùng đến toàn lực, không có một chút giữ lại.

Diễm Nguyệt dựa vào tu vi cao thâm, có thể cùng Vương Khải kéo dài chiến đấu.

Vương Khải thì dựa vào Hỗn Độn Quyết đặc tính, tốc độ khôi phục cực nhanh, vì thế cũng có thể tiếp tục cầm cự.

Nhưng đến hiện tại, tốc độ khôi phục đã không thể theo kịp tốc độ tiêu hao.

Cả hai ăn ý lựa chọn tạm thời dừng tay, dừng trên không trung quan sát lẫn nhau.

Vương Khải cũng biết, Diễm Nguyệt hoàn toàn chưa ra tay toàn lực, nếu như tiếp tục chiến đấu, hắn chắc chắn thất bại.

“Tốt, không tiếp tục đánh nữa, ta nhận thua”

Vương Khải vẻ mặt có chút mệt mỏi phất phất tay, chủ động thu lại khí thế.

Diễm Nguyệt thấy thế cũng không nói gì, thu lại khí thế của bản thân.

“Hy vọng lần sau có thể cùng ngươi một trận chiến, đến lúc đó, chỉ sợ ta đã không phải là đối thủ của ngươi”

Để lại một câu nói, Diễm Nguyệt thân hình hóa thành tàn ảnh.