Vương Khải cùng băng điêu giao chiến hơn chục phút, chủ yếu là Vương Khải tấn công, băng điêu phòng ngự.
Không biết cố tình hay vô ý, Vương Khải không nhanh chóng kết thúc trận chiến này, ngược lại cố tình chỉ điểm nữ tử này chiến đấu.
Nữ tử mới đầu lo lắng rất nhanh cũng phát hiện điều này, mặc dù rất khuất nhục, cảm giác bị người khinh thị, nhưng nàng vẫn cắn răng phối hợp Vương Khải.
Rất nhanh, băng điêu đã di chuyển bình thường, không khác gì một nhân loại bình thường, tốc độ, sức mạnh đều có rõ rệt tăng trưởng.
Vương Khải chơi đùa mười mấy phút cũng cảm thấy nên kết thúc, so với nữ tử này, hắn đối với thiếu niên thần bí kia càng có hứng thú.
Nữ tử đang chờ đợi Vương Khải tấn công lúc này cũng phát hiện, đối phương vậy mà không tiếp tục tấn công.
Vương Khải đứng trên bầu trời, thân hình tuy nhỏ bé nhưng tỏa ra áp lực cường đại khiến nữ tử cực kỳ căng thẳng.
“Cô nương, chiến đấu đến hiện tại ta xem như cũng đã thỏa mãn, nếu có duyên sẽ còn gặp lại”
Nghe được lời này, nữ tử thở ra một hơi, thần sắc cũng nhẹ nhõm.
Không có cách nào, mặc dù biết đối phương có thể đối với nàng không có ý đồ xấu, nhưng áp lực của đối phương quá cường đại, ép nàng hô hấp khó khăn.
“Ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi sao?”
Nữ tử có chút chần chờ, đồng thời có chút mong đợi nhìn về phía Vương Khải.
Vương Khải nghe vậy cũng có chút trầm tư, nhưng nghĩ tới mình sau này cũng nữ tử này cũng không có liên hệ gì, hơn nữa một cái tên mà thôi, cũng không nói rõ được điều gì.
Hơn nữa đối với người hắn coi trọng, Vương Khải cũng không muốn giấu diếm quá nhiều.
“Vương Khải, ta tên Vương Khải. Nhớ kỹ cái tên này, sẽ không lâu nữa, cái tên này sẽ vang dội khắp trung châu”
Vương Khải có chút trang bức lên tiếng, trước đây hắn cũng không hiểu rõ những người kia tại sao lại thích thể hiện trước người khác, hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu rõ.
Không có gì, đơn giản vì nó quá sảng khoái, thỏa mãn được lòng hư vinh của con người.
Vương Khải cũng là nhân loại, tuy từ cấp độ sống nói tới, hắn đã sắp thoát khỏi nhân loại phạm trù.
Nhưng nói gì thì nói, hắn ban đầu là nhân loại, dù có thay đổi thế nào cũng không phủ nhận được hắn đã là nhân loại sự thật.
Vì thế Vương Khải hắn cũng có những dục vọng của nhân loại bình thường, chẳng qua là so với người khác ít hơn mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn nắm trong tay sức mạnh, thỉnh thoảng thỏa mãn bản thân cảm xúc cùng là điều không tệ.
Nữ tử nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì, chỉ riêng những gì Vương Khải hiện tại thể hiện cũng đủ để danh tiếng hắn vang xa.
“Vương Khải, ta tên Linh Tuyết. Hy vọng sau này ta cùng ngươi còn có thể gặp mặt, đến lúc đó ta sẽ đem ngươi đánh bại”
Vương Khải nghe vậy thì mỉm cười không nói, tiểu cô nương, còn muốn đánh bại ta, trừ khi ngươi hiện tại đột phá bán tiên cảnh, nếu không cả đời này cũng đừng mơ tưởng.
Vương Khải phất phất tay chào từ biệt, sau đó thân ảnh từ từ biến mất.
“Quả nhiên, ngươi vừa rồi vẫn không dùng toàn lực”
Linh Tuyết nhìn thấy cảnh này bàn tay nắm chặt, có chút không cam lòng thầm nghĩ.
Nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ đành thở dài một hơi, song phương chênh lệch quá lớn, lớn đến nỗi nàng không có lòng tin đuổi kịp đổi phương.
Vừa rồi lời nói chẳng qua là không cam lòng thốt ra, không muốn bản thân trở nên quá chật vật mà thôi.
Thở dài một tiếng, băng điêu từ từ tan biến hóa thành năng lượng dung nhập vào một mảnh băng tuyết.
Thân hình Linh Tuyết cũng theo băng tuyết ngày càng lớn mà biến mất, chỉ để lại mặt đất bị phá hủy không còn hình dáng, như dấu vết ghi nhận lại trận chiến vừa rồi.
Tiếp đó mấy ngày, Vương Khải quả thật ác danh lan xa, không biết bao nhiêu võ giả muốn cùng hắn liều mạng nhưng đều bị hắn thô bạo trấn áp.
Cuối cùng theo hắn không ngừng nỗ lực, cuối cùng Vương Khải cũng đến được nơi cần đến.
Cảm nhận được nồng đậm hỏa nguyên tố, Vương Khải không chút do dự bay vào.
Nơi này nhiệt độ cao nhất lên tới 60 độ C, theo hắn tiến vào càng sâu, nhiệt độ ngày càng tăng lên.
Nếu như nói 60 độ mà nói, võ giả bình thường cũng có thể dễ dàng chống đỡ được, nhưng theo càng đi vào nhiệt độ càng trở nên kinh khủng.
Vừa tiến vào hơn trăm mét, nhiệt độ độ lên tới 300 độ C, loại nhiệt độ này chỉ có tiên thiên võ giả mới có thể chống cự được.
Nhưng chút nhiệt độ này đối với Vương Khải mà nói, có hay không đều như nhau.
Hắn một mạch bay vào mấy chục cây số, lúc này mới có thể cảm giác được một chút nhiệt độ.
Vương Khải đánh giá một phen, nơi này nhiệt độ chí ít đã tới vạn độ C, loại nhiệt độ này đổi lại võ giả cấp 6 bình thường cũng khó chịu không thôi.
Nhưng Vương Khải lúc này thần sắc vẫn như thường, không thèm dùng năng lượng bảo vệ cơ thể.
Luyện thể một đường hắn đã đi tới cấp độ rất cao, dù là mạnh như Linh Tuyết hắn cũng có thể dễ dàng trấn áp.
Chút nhiệt độ này, muốn làm bị thương hắn còn kém xa.
Hơn nữa Vương Khải hắn còn lĩnh ngộ ra hỏa chi pháp tắc, chút nhiệt độ này đối với hắn quả thật không đáng nhắc tới.
Đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Vương Khải trong nhất thời nửa vui nửa buồn.
Vui là nơi này thật sự có thể tăng tốc, giúp hắn lĩnh ngộ hỏa chi pháp tắc càng thêm dễ dàng.
Nhưng cũng do hoàn cảnh nơi này, hắn bay nãy giờ không nhìn thấy được một bóng người.
Nếu muốn đi được tới nơi này, chí ít tu vi phải đạt tới võ giả cấp 6.
Nếu còn muốn tiến vào sâu hơn nữa, người này phải đối với hỏa chi áo nghĩa có một điểm lĩnh ngộ.
Tiến vào càng sâu, yêu cầu càng thêm hà khắc.
Vì thế nơi này không bắt gặp được một bóng người cũng là điều dễ hiểu, dù sao nơi này rộng lớn như vậy, có thể từ nhiều nơi tiến vào.
Thở dài một hơi, Vương Khải bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Nếu nơi này không gặt được người có thể cướp đoạt, vậy hắn cũng không cần lãnh phí quá nhiều thời gian ở ngoại vi.
Chờ khi Vương Khải dừng lại, hắn đã đứng ở một đỉnh núi.
Nơi này nhiệt độ đã lên tới mấy triệu độ C, hơn nữa không chỉ đơn thuần là nhiệt độ, hỏa độc, hỏa khí lan tràn khắp nơi mới là nguy hiểm nhất.
Hơi bất cẩn bị những thứ này xâm nhập, tu vi sẽ những thứ này đốt cháy không còn, trở thành phế vật.
Mà một phế vật không có tu vi ở nơi này, không tới một giây liền sẽ bị thiêu thành tro bụi, đến cả khúc xương cũng không còn.
Vương Khải đánh giá nơi này, có chút hối tiếc làm sao nơi này nếu như càng sớm xuất hiện, việc luyện thể của hắn cũng không khổ cực như vậy.
Hỏa độc, hỏa khí nơi này mặc dù nguy hiểm, nhưng đối với Vương Khải mà nói không nghi ngờ gì chính là tài liệu luyện thể nhất tuyệt.
Hút một hơi hỏa độc nhấm nháp, Vương Khải có chút hài lòng gật đầu.
Ngộ tính nghịch thiên bắt đầu hoạt động, nháy mắt sáng tạo ra một môn luyện thế cấp 6.
Môn công pháp này lấy hỏa độc, hỏa khí làm nhiên liệu để rèn luyện cơ thể, một khi luyện tới đại thành có thể vô địch cùng giai.
Chí ít có thể đem Linh Tuyết cấp độ võ giả kia đánh bất phân thắng bại, nếu học được một chút võ kỹ nữa chiến thắng hoàn toàn không thành vấn đề.
Môn công pháp này ở trong vô số luyện thể công pháp Vương Khải sáng tạo cũng đã được xem đứng trước 10, cũng là môn công pháp dễ dàng tu luyện nhất.
Nhưng đổi lại, tu luyện loại công pháp này cũng hết sức nguy hiểm.
Nếu không khống chế cẩn thận, người tu luyện sẽ bị hỏa độc cùng hỏa khí xông nát, nhẹ thì trở thành tàn phế, nặng thì lên ngắm gà cùng ông bà.
Không còn tiếp tục để ý xung quanh hỏa độc, Vương Khải bắt đầu cảm nhận xung quanh.
Rất nhanh Vương Khải mở mắt, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Thân hình hắn biến mất, khi xuất hiện trên tay lại có thể một tảng đá.
Cảm nhận nồng đậm hỏa khí tức từ viên đá tỏa ra, Vương Khải hài lòng không thôi.
Đây là một loại khoáng mạch hiếm, cấp độ không kém gì bất kỳ viên ngũ hành thạch nào, thậm chí càng thêm quá giá.
Nhưng do điều kiện hình thành quá khó khăn, hơn nữa thời gian sản xuất so với ngũ hành thạch càng thêm lâu dài, vì thế trên thị trường rất khó gặp được.
Chính Vương Khải cũng lần đầu tiên được chứng kiến, nơi này không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, vì thế sản lượng có được đảm bảo.
Nếu như hắn thành công khai thác toàn bộ loại linh khoáng này, dù không vào được ngũ hành bí cảnh cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên Vương Khải hắn hiện tại đã trưởng thành, hai tay đều muốn nắm.
Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người trưởng thành như hắn đương nhiên là muốn hết.
Vương Khải trong nhất thời cũng không quản đi lĩnh ngộ hỏa chi pháp tắc, bắt đầu công cuộc đào khoáng.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, hắn suy nghĩ vẫn là quá thiếu sót.
Nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, Vương Khải có chút hứng thú bắt đầu đánh giá.
Thân hình to lớn, chiều cao chí ít hơn 5 mét, toàn thân là đất đá cùng dung nham lưu chuyển, nhiệt độ từ quái vật này tỏa ra chí ít mấy triệu độ C.
Vương Khải thuấn di dùng tay gõ gõ thân hình của quái vật, độ cứng không yếu, đã có một nửa độ cứng băng phách mà Linh Tuyết ngưng tụ.
Linh Tuyết: Băng phách ta từ khi nào trở thành đơn vị để ngươi đánh giá.
Quái vật bị Vương Khải như chó mèo trêu đùa thì tức giận không thôi, không chút do dự chính là một quyền đập xuống.
Vương Khải muốn đánh giá quái vật một phen, vì thế cũng không tránh né, rắn chắc ăn đối phương một quyền.
Cảm nhận cánh tay có chút đau nhức, lực lượng so với một số võ giả cấp 6 càng thêm cường đại.
Một quyền bị Vương Khải ngăn cản, quái vật cũng có chút tức giận.
Một đạo hỏa trụ từ mặt đất xuất hiện, bắn tới Vương Khải nhưng lại bị hắn dễ dàng tránh né.
Đánh giá ra chiến lực đối phương, so với bình thường lục địa thần tiên cảnh viên mãn càng thêm cường đại, nhưng không quá nhiều.
Vương Khải một quyền đem quái vật đánh nổ, sau đó tiếp tục công cuộc đào khoáng của bản thân.