Chương 7: Số 98 (Trùng Tên Chương Nhưng Không Trùng Nội Dung :D)

Lý Nhã Kỳ nghe Lâm Quyết nói xong liền hỏi.

– Thưa chỉ huy, ngài hiện tại đang ở cảnh giới nào?.

– Tôi và hầu hết người của Long Tổ chúng ta đều đạt cấp Bạch Thiết. Có thể nói ngoại trừ gặp những người cùng cấp hoặc cấp Hoàng Kim, hay đạt tới cảnh giới Võ Học thì chúng ta không lo sợ ai. Thực ra những cảnh giới này đều do số 98 đặt ra.

Các cậu không biết hằng năm có 5000-10000 người xin gia nhập vào số 98. Nhưng tổ chức số 98 chỉ nhận mỗi năm 200 người giỏi nhất từ trong số 5000-10000 kia. Nhưng cũng không hẳn bọn họ đến đó để xin gia nhập. Cũng có người đến đó chỉ giao đấu chỉ để xác định Cấp Bảng của mình. Mỗi năm số người đạt Cấp Hắc thiết được số 98 xác định lên tới 5000 người. Vì đa số những người xin tham gia hay đến xác nhận Cấp bảng đều là những sát thủ , lính đánh thuê, đặc công của các quốc gia. Những người đã được xác nhận cấp Hắc Thiết sẽ chiến đấu tiếp tục để tăng lên cấp Bạch Thiết, nhưng số lượng lấy được cấp Bạch Thiết cũng được khoảng 1000 người. Cũng như thế cấp Hoàng Kim không đến 200 người. Sau này, số người đến quá đông nên số 98 đã chia lại danh sách Cấp bậc theo 4 Bảng: Thứ nhất là Sát Bảng để phân chia cấp bậc cho Sát thủ, 10 người đứng đầu được gọi là Thập Đại Sát Thần. Thứ hai là Công Bảng để phân chia cho đặc công, 10 người đứng đầu được gọi là Thập Đại Công Thần, mà Long Nha của chúng ta đứng thứ nhất trong Công Bảng. Ưng Bảng là dành cho lính đáng thuê, 10 người đứng đầu được gọi là Thập Đại Ưng Thần. Và Thần Bảng là dành cho tất cả mọi người, mọi người đều có thể tham gia xét cấp bậc tại bảng này. Thần Bảng chỉ xếp 50 người, 12 người đứng đầu Thần Bảng được gọi là Thập Nhị Thần Tướng.

– Thưa chỉ huy, tôi cảm thấy tổ chức số 98 này rất lớn. Có thể nói nó thống trị cả thế giới ngầm trên thế giới. …..- Một tên thanh niên nói.

– Cũng không hẳn, nhưng có thể coi là như thế.Trên thế giới còn rất nhiều tổ chức thần bí như Vũ thuật cổ của Hạ Quốc chúng ta, Ninja của Nhật bản, Vu Sư của Đông Nam Á, Pháp sư thần bí của châu Âu. Những con đường khác nhau khi gặp mặt sẽ khó để so sánh mạnh yếu.Tôi còn nhớ 3 năm trước , Có một số cao thủ của một quốc gia nào đó cho rằng đối phương không giỏi bằng mình, cũng không rõ phương đối phương ra sao, đã kiêu ngạo buông lời khiêu chiến. Đến cuối cùng, lại bị thương hoặc chết một cách thảm hại. Những chuyện như vậy xảy ra nhìn mãi cũng quen, trở thành chuyện thường tình.

– Chỉ Huy, vậy những người đứng đầu Thần bảng đã đạt cảnh giới gì?…

– Tôi cũng không biết rõ, nhưng tin chắc chẳng có ai ở cấp Hoàng Kim cả, ít nhất cũng Bước sang cảnh giới “Võ Đạo” rồi. Võ, bản thân nó chẳng khác nào một loại học vấn, con người dùng cả đời để nghiên cứu, tìm hiểu sự huyền diệu, thần bí trong đó. Đến khi thấu hiểu sự kỳ ảo, thần diệu của võ cũng là lúc mà kẻ đó đã chạm đến ngưỡng cửa của trình độ thần thánh. Đáng tiếc, con người muốn nghĩ tới hai chữ ‘Võ Đạo’ trước hết phải có nội lực đạt đến mức Đăng Phong Tạo Cực mới miến cưỡng tìm hiểu được. Nhưng đáng tiếc, có ngưới phải dùng 20-30 năm, có người phải dùng cả đời mới lãnh ngộ được nó.

Cả Đám người này nghe xong mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Nhưng Lâm Quyết nói chưa hoàn toàn đúng hết và đủ. Trong ‘Võ đạo’ lại phân ra ba cảnh giới: ‘Đạo’ ‘Hữu’ ‘Vô’. “Võ Vô” trên thế giới có đúng 1 người đó chính là “Cha nuôi” của Trần Lâm. Cảnh giới “Võ Vô” chính là Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể thỏa sức rời núi, lấp biển, chạm tới thiên địa, sức mạnh vô biên, sánh ngang với mọi thần thánh và chúa quỷ. Nhưng “Cha nuôi” của hắn không tham gia Thần Bảng, ông chỉ muốn sốnga n nhàn, chứ với trình độ đó. Ông muốn gì chẳng được.

……..

Tại Bệnh Viện nhân dân Số 8.

– Anh , em mượn được tiền phẫu thuật cho mẹ rồi….- Cô bé này chính là người hôm qua Trần Lâm cứu. Thật ra cô bé này tên Tô Tuyết. Anh trai nàng tên Tô Lâm, thật trùng hợp anh trai nàng chính là tên cướp Trần Lâm hôm qua.

– Em mượn đâu ra, không phải em đã đi làm điều gì dại dột chứ….- Người Anh nhìn cô hỏi.

– Em…em không có thật mà…

– Còn nói không có…Anh kiếm được tiền phẫu thuật cho mẹ rồi, em mang tiền đó trả lại người ta đi.

-Em…..thật ra em được một người tốt giúp đỡ…..- Cô bé tưởng Anh mìng không tin nên liền nói hết sự thật tối qua ra. Sau khi anh Tô Lâm nghe xong tức giận lắm, cảm thấy mình thật là bất tài. Cũng may em gái không sao nên cũng đỡ áy náy.

– Người đó cho em bao nhiêu ?….-Tô Lâm hỏi.

– 50…50 vạn…-

Tô Tuyết ban đầu cũng không biết trong thẻ có bao nhiêu nhưng khi rút tiện nộp viện phí cho mẹ thì nàng mới để ý thấy trong thẻ còn dư tận 45vạn. Con số này làm nàng thấy run sợ.

– Cái gì…50 vạn?????_…- Tô Lâm còn kinh hoảng hơn. Nãy đi rút tiền nộp viện phí cho mẹ, cái thẻ “Người kia” đã đưa cho có 50 vạn làm hắn phát sợ rồi. Giờ lại có người cho em gái mình 50 vạn làm hắn càng thêm kinh ngạc. Trong đầu hắn tự hỏi ” Có lẽ nào trên đời nhiều người tốt vậy, hay có khi nào cùng một người không”.

Hắn cũng không nói gì nữa, quan trọng là em gái không sao và mẹ được phẫu thuật rồi. Giờ hắn chỉ muốn mẹ mong khỏi để báo ơn người kia.

***.

Tôi Hôm nay, khi đã ăn tối vui vẻ bên gia đình, Hắn đã tắm xon đang mặc quần áo tắm, còn vợ hắn đang tắm ở bên trong. Lúc này cảm giác của hai người đang rất khác, vợ hắn thì lo lắng và xấu hổ. Còn hắn thì háo hức đợi đến lúc đó.

Đèn trong phòng tắm vẫn sáng, có thể nghe được tiếng nước chảy. Vì nhà tắm ở trong phòng lên được làm bằng kính thủy tinh, kính thủy tinh này có chỉ làm mờ mờ, không trong suốt nhưng có thể mơ hồ như thấy được một thân ảnh mông lung trong đó. Trần Lâm đang xem phim cũng thỉnh thoảng ngó vô nhìn mà dục vọng trỗi dậy.

Thanh âm nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, sau đó cửa phòng tắm bị người đẩy ra, Thư Vân mặc chiếc váy ngủ màu đen đi ra.

Có thể là vì vừa tắm rữa xong, khuôn mặt nàng hơi có chút đỏ lên, trên mặt còn có một tầng hơi nước. Chiếc váy ngủ mỏng và ngắn chỉ che những bộ vị then chốt, đại bộ phận da thịt đều bại lộ bên ngoài. Chính cái kiểu nửa kín nửa hở này mới hấp dẫn chết người.

Là cảnh sát lên nàng tập võ thường xuyên, không chỉ thể nàng còn tập yoga , nhìn dáng người quỷ mị sau lớp áo ngủ mỏng làm hắn nuốt nước bọt.

Nhất là nhìn bờ vai nàng, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên làn da đó làm hắn thấy kích động v. Nàng vừa đi vừa dùng khăn lau tóc. cánh tay mỗi khi run lên một lần, gò ngực sẽ run theo, nhất là khi lau tóc, cái váy ngủ như được vén cao hơn mơ hồ nhìn thấy cảnh xuân vậy. .

Lau tóc xong nàng lại bàn trang điểm ngồi, quay lưng lại với hắn…trong nàng như đang trốn tránh điều sắp tới vậy. Trần Lâm thig kích động lắm rồi.

– Em không đi ngủ luôn sao, cũng muộn rồi mà….- Hắn cười.

– Em còn sấy tóc…anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi…

– Anh không buồn ngủ, anh đợi em mình còn làm việc nữa chứ…hâhh.

Mặt Thư Vân đỏ lên. Mấy ai thấy được khuôn mặt này của nàng. Trần Lầm thấy vậy tiến lại ôm sau lưng nàng.