Sáng hôm sau, Trầm Lâm ngủ ở phòng làm việc vì đêm qua hắn đi uống về muộn không muốn sang phòng ngủ sợ đánh thức vợ. Cũng như thường ngày hắn ngủ đến gần 6h thì dậy. Hắn đi sang phòng của hai vợ chồng để đánh răng rửa mặt, mặc quần áo đi làm thì không thấy vợ hắn ngủ trên giường, chăn ga cũng được gấp cẩn thận như chưa có ai động vào vậy. Trong lòng hắn bỗng chốc cảm thấy buồn nhẹ.
Hắn đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong rồi xuống nhà ăn sáng. Hắn đi xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng cười đùa trong bếp, khi vào bếp thấy Thư Vân đang nấu ăn sáng, còn cô con gái hôm qua vừa mới khóc giờ đã cười vui vẻ, điều đó làm hắn cũng vui lây.
-Ba, ba lại đây ăn sáng đi…hôm nay mẹ dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho ba con mình để chuộc lỗi đó…- Ngữ Yến nhìn thấy hắn vội gọi lại.
Hắn theo tiếng gọi cửa con gái vô bếp thì thấy trên bàn đã có 3 suất ăn sáng, còn Thư Vân đang nấu gì đó sắp xong rồi đang bê ra. Thư Vân nhìn thấy hắn vẫn hơi ngại ngùng vì chuyện hôm qua, tại cô cảm thấy mình có lỗi.
– Anh ngồi xuống ăn sáng đi rồi đi làm….
– Ừm, em cũng ngồi xuống ăn luôn đi…
– Vâng …
Thư Vân vô bếp tháo tạp giề ra, rồii ngồi vô bàn ăn. Đã từ rất lâu rồi cả Trần Lâm không ngồi ăn chung với nhau. Hôm nay tâm trạng của hắn và con gái là vui nhất.
Ăn sáng xong, người giúp việc đã dọn dẹp hết, Thư Vân đã lên phòng thay đồng phục Cảnh Sát để đi làm.
– Con ra xe đợi Ba trước, ba quên tài liệu, đợi ba lên lấy…..
Hắn nói xong chạy lên phòng, còn Ngữ Yến thì ra xe chờ . Trần Lâm lên phòng thấy Thư Vân đã thay quần áo xong, nàng đang đứng trước gương để chỉnh lại. Khi thấy hắn vô thì nàng hơi ngạc nhiên vì từ hôm qua lúc cãi nhau với hắn đến giờ nàng vẫn ngại.
Hắn cũng không nói gì, đi lấy cái tập tài liệu ở đầu giường rồi đi ra, Thư Vân tưởng hắn vẫn còn giận , khi thấy hắn ra đến cửa phòng nàng nói
– Anh vẫn còn giận em sao?
Hắn đứng khựng lại, cũng không quay đầu và không trả lời. Thư vẫn chạy đến ôm hắn từ sau nói.
– Em xin lỗi, thời gian qua em quá vô tâm…em hứa sẽ sửa đổi….
Hắn gỡ tay nàng ra, quay lại nhìn nàng rồi nói.
– Anh thì sao cũng được, chỉ cần em quan tâm đến con gái mình một chút là được. Anh không có cha mẹ để chăm sóc anh thì không nói, nhưng anh không muốn con gái mình có cha mẹ mà không ai chăm sóc nó.
– Em xin lỗi….- Thư Vân giúc đầu vào ngực hắn, nước mắt cứ òa ra.
Trần Lâm lấy tay gạt nước mắt lăn trên má nàng, hôn nhẹ một cái vào chán nàng.
– Đừng khóc…chỉ cần em hiểu là được…
– Vâng …..
Thư Vân lau nước mắt rồi nhìn hắn, cả hai không nói gì. Bỗng hắn cúi đầu xuống môi kề môi với nàng, nàng cũng hơi bất ngờ, một lúc sau hai người như quyện vào với nhau. Đến lúc hết hơi mới tách ra, mặt cả hai đều đỏ bừng lên.
– Thôi anh đi làm đi…để tối nay em….
-Tối nay em làn sao?…-Hắn nhìn nàng cười, mặt nàng lúc này đã đỏ như quả gấc vì thiếu ôxi và xấu hổ.
– không có gì, thôi anh xuống đưa Ngữ Vân đi học đi kẻo nó muộn học .
Hắn cười rồi đi xuống. Đưa con gái đi học xong thì hắn cũng đến công ty.
………
Văn phòng của Trần Lâm.
– Diệp gia có thái độ như nào về việc hôm qua….-Trần Lân hỏi Giai Giai. Giai Giai ngoài làm tình nhân của hắn thì cũng là một thư kí rất có năng lực . Ở công ty này nàng chỉ nghe lệnh của hắn.
– Diệp gia đang cho người lần Ngài, có lẽ rất nhanh họ sẽ biết hết những thông tin về ngài. Tôi nghĩ họ sẽ khôgn dám trả thù vì ngài là người có địa vị Tại Đông Hải, và vì người của Diệp gia làm chuyện sai trái.
Tôi lo lắng nếu họ không trẻ thù được ngài thì sẽ tìm cô gái kia để trả thù, cô gái đó chỉ là một người bình thường, rất dễ để trả thù. Ngài có cần tôi điều người vảo vệ cô gái đó không?
– Ừ, Điều tra xem những điều cô bé đó nói có đúng không? Nếu đúng hãy phái người đi bảo vệ cô bé. Tôi với cô bé cũng coi như có duyên. Tiện thể đánh tiếng với bệnh viện để mẹ cô bé có thể được chăm sóc tốt hơn….- Trần Lâm ngồi tựa lưng ra ghế nói.
– Vâng .
– À, tôi nhớ không lầm Trần Thi có thâm gia đấu thầu dự án này, tôi nghĩ họ sẽ lợi dụng dự án này để trả thù tôi. Cô nên xem xét kĩ dự án.
– Vâng…Ngài có việc gì giao phó nữa không ạ?
– Không còn gì nữa. À Anh nhớ không nhầm thì tuần sau là giỗ mẹ em. Em có định về quê không?_…- Hắn không có xưng “Tôi-Cô” mà chuyển sang “Anh -em”. Đó là phân chia rõ ràng giữa công việc và bình thường.
– Em đang định xin anh nghỉ 3 hôm để về quê….
– Anh xin lỗi vì không thể làm gì cho em lúc này….- Hắn nhìn Giai Giai nói. Thứ hắn có thể cho cô lúc này chỉ có tiền tài và địa vị, hắn không thể cho cô một cái danh phận được.
– Anh không cần xin lỗi, lúc bắt đầu em đã không cầu danh phận gì rồi.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn cô. Giai Giai thấy không còn việc gì nữa nên lui ra. Thực chất Trần Lâm biết trong lòng cô rất muốn có một cái danh phận, phụ nữ ai muốn đi làn bồ của người ta đâu. Nhưng ít nhất là hiện tại hắn chưa thể cho cô điều gì. Và cũng không thể hứa với cô điều gì cả.
Cùng lúc đó, tại một trụ sở Huấn Luyện tại phía Nam Tp Đông Hải. Nơi đây là Quân Khu Z, thuộc quyền chỉ Huy của Lý Văn Long. Anh trai của Lý Nhã Kỳ, thực ra Lý Nhã Kỳ mang danh là thành viên của Long Tổ cùng thanh viên Long tổ đến đây để điều tra về tổ chức Số 98. Theo thông tin của tổ chức thì có một vài thành viên của tổ chức số 98 đã vào Trung Quốc.
Vì tổ chức số 98 rất là hùng mạnh lên họ phải phái người của Long tổ đi điều tra. Nếu có xung đột với họ còn có hy vọng đàn áp được họ.
Lý Nhã Kỳ cùng các 5 Thành viên của Long Tổ đang đứng thành hàng ngang. Trước họ là tổ Trưởng của nhóm họ lần này. Hắn cũng chính là Huấn luyện viên ngày ngày huấn luyện bọn họ tên Lâm Quyết.
– Cái gì….Nhã Kỳ, cô nói hắn ra tay cô không nhìn rõ?
-Vâng, tôi cảm thấy nếu hắn đánh mình, tôi khó có thể tránh được.
Những thành viên khác của Long tổ đứng bên nghe cũng thấy sợ hãi, bọn họ thừa hiểu thực lực của Lý Nhã Kỳ. Lý Nhã Kỳ là con gái nhưng thực lực trong long tổ chẳng kém chi ai cả.
Lâm Quyết nghe xong nói.
– Tôi nghĩ hắn ta ít nhất phải đạt Võ Học, với độ tuổi của hắn đạt cảnh giới võ học cũng không có gì lạ. Nhưng những người đạt cảnh giới võ học đều phải được quốc gia giám sát. Có thời gian cô nên điều tra về hắn, chỉ mong hắn không có ác ý với quốc gia. Tôi e sợ hắn nằm trong đám người số 98 lần này cử đến thì rất khó giải quyết rồi.
Lý Nhã Kỳ nghe xong tò mò lắm, không kìm được bèn hỏi.
– Thưa chỉ huy, nếu thực sự hắn là người của số 98 thì sao?
– Với những gì cô miêu tả, nếu hắn là người của số 98 ê rằng chúng ta không thể làn gì được hắn. Chỉ có thể thông báo lên cấp trên, nếu có thể chắc chỉ có Long Nha mới có thế đánh thắng được hắn.
Khi nhắc tới Long Nha, cả đám người Long Tổ này đều cảm giác hưng phấn. Long nha chính là niềm kiêu hãnh của bọn họ, trong lòng bọn họ thì long nha là vô địch. Nhưng ai ngờ sẽ có ngày bọn chúng sáng mắt.