Chương 87: Nghĩa phụ

Sau khi rời hỏi Royal city, hắn liền bắt một chiếc taxi đi thẳng đến biệt thự của Lý Tố Như.

Suốt dọc đường đi, hắn đã không ngừng suy nghĩ về ý đồ của đám người Triệu gia. Tại sao bọn họ cũng chấp nhận bỏ ra đại giá như vậy để chiêu dụ hắn gia nhập Triệu thị gia tộc? Bởi đêm hôm trước trong buổi yến tiệc, hắn đã vô tình nói qua, cha con Triệu thị đã hứa chỉ cần hắn đồng ý gia nhập Triệu gia, bọn chúng sẽ thừa nhận hắn là nhị thiếu gia của Triệu thị, được hưởng những đặc quyền tuyệt đối không thấp hơn Triệu Thiên Vũ.

Rồi cuối cùng chiếc taxi cũng dừng lại ở biệt thự của Lý Tố Như. Hắn chậm rãi bước xuống, lặng lẽ nhìn căn biệt thự sa hoa trước mặt rồi khẽ mỉm cười:

- Triệu Hồng Quân, nếu ngươi đã muốn tính kế trên đầu ta. Ta tuyệt sẽ để ngươi thất vọng. Ha ha.

Nói đến đây, hắn liền lặng lẽ tiến vào, cho đến khi có bóng dáng một nữ nhân xinh đẹp tiến đến bên cạnh hắn:

- Thiếu gia. Ngươi đã trở về?

- Trở về? Tô tỷ tỷ. Đây đâu phải nhà của ta. Đâu thể nói là trở về. Ha ha

Dứt lời, hắn liền cười lớn một tiếng, bước vào đại sảnh, để mặc Tô Nhan đứng một bên nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Khi hắn tiến vào, chỉ thấy trong đại sảnh, một nam nhân trung niên thân hình cao dáo, thần thái uy dũng, khuôn mặt thư thái đang ngồi trên ghế sô pha, khẽ nhấm nháp một ly rượu tây. Còn phía xa xa là một nữ nhân thân thể mềm mại, kiều diễm, khí chất cao quý đang lặng lẽ trầm tư nhìn qua cửa số, lặng ngắm bầu trời đêm.

- Mẫu thân. Ta tới rồi.

Nhìn thấy bóng dáng của Dương Tử Phong đã trở lại, Lý Tố Như liền vui đến phát khóc, vội vàng chạy đến, nắm chặt lấy hai bàn tay của hắn rồi hỏi:

- Phong nhi. Ngươi có bị thương ở đâu không? Mau nói cho mẫu thân biết, chuyện đêm qua là như thế nào?

Nhưng nàng đâu hay biết rằng, lúc này trong đại sảnh, có hai cặp mắt đang nhìn thẳng về phía đối phương, âm thầm đánh giá.

- Mẫu thân, vị này có lẽ chính là Triệu đại thúc?

Lý Tố Như nghe hắn hỏi vây, liền a lên một tiếng, quay sang nhìn Triệu Hồng Quân rồi khẽ cúi đầu xuống, không nói tiếng nào.

Còn Triệu Hồng Quân thì vẫn ngồi đó thản nhiên dùng ánh mắt ung dung đắc ý để nhìn hắn rồi khẽ mỉm cười. Hắn liền lạnh nhạt bước đến:

- Triệu đại thúc, chào ngươi.

- Ha ha. Phong nhi. Cuối cùng thì cũng được gặp ngươi.

- Triệu đại thúc quá lời, đáng lẽ ta nên tự mình đến bái kiến ngươi. Nhưng lại để ngươi chủ động tìm tới ta. Là Tử Phong ta thất lễ rồi.

- Nói hay lắm. Phong nhi. Mau tới đây ngồi đi.

Dứt lời, y liền nhìn qua Lý Tố Thu như muốn nói nàng cũng mau ngồi xuống. Lý Tố Như khẽ lườm y rồi nhìn qua Dương Tử Phong, thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn mình khiến nàng có phần bối dối, còn không biết phải làm sao. Nhưng khẽ nhìn thấy ánh mắt Triệu Hồng Quân khẽ loé hàn quang, nàng liền cảm giác có chút sợ hãi, cuối cùng nàng đành lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh y.

Triệu Hồng Quân thấy vậy liền mỉm cười nhìn hắn tỏ vẻ đắc ý. Dương Tử Phong khẽ hừ lạnh một tiếng rồi bất ngờ trên mặt cũng hiện lên một nét tiếu ý.

- Triệu đại thúc. Không biết hôm nay, ngươi tìm ta là vì chuyện gì?

- Phong nhi. Ta nghe mẫu thân của ngươi nói đêm qua ngươi đã bị người ta ám sát. Nên mới tức tốc tìm đến đây. Ta muốn điều tra xem, ở kinh đô này. Kẻ nào dám cả gan động đến người của Triệu gia ta?

- Người của Triệu gia?

- Phong nhi. Nói thực, ngươi vốn là nhi tử của Tố Như, thì cũng coi như là nhi tử của Triệu Hồng Quân ta. Mà chứng kiến những chuyện vừa rồi xảy ra đối với ngươi, ta cũng thật sự rất lo lắng. Chính vì vậy, ta đã bàn với Tố Như, muốn lấy danh nghĩa của Triệu gia để bảo hộ ngươi cả đời bình an tại đất Thương Long này.

Nghe tới đây, Dương Tử Phong liền tỏ ra kinh hãi, ngạc nhiên nhìn hai người rồi hỏi:

- Triệu đại thúc, ý của ngươi là ngươi muốn ta đầu nhập Triệu thị gia tộc?

- Điều này, không phải Tố Như đã sớm nói với ngươi rồi sao. Nếu tiểu tử ngươi đồng ý, ta sẽ tuyên bố với toàn bộ Thương Long, ngươi chính là nhi tử của Triệu Hồng Quân ta, là nhị thiếu gia của Triệu thị gia tộc. Để xem toàn bộ Thương Long này, xem còn ai dám động đến một sợi tóc của ngươi.

Dương Tử Phong thấy vậy liền giả bộ tỏ ra vô cùng kinh hỷ, cảm động đến phát khóc, rồi nhìn qua Lý Tố Như:

- Mẫu thân, điều này là thật sao?

Lý Tố Như là người biết rõ nhất trong lòng hắn cừu hận Triệu gia như thế nào, nhưng nay lại thấy thái độ của hắn biến đổi nghịch thiên như vậy, thì cũng thầm cả kinh rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn thái độ vui mừng như đến phát điên của hắn, Triệu Hồng Quân liền tỏ ra sảng khoái, cười lên ha hả.

- Phong nhi. Tất cả những điều ta nói đều là sự thật. Chỉ cần ngươi đồng ý, kể từ nay Triệu gia sẽ trở thành hậu trường của ngươi. Để ngươi có thể ở đất kinh đô này, đại triển thần uy, không cần úy kỵ.

- Vậy thì Phong nhi tại đây, xin cám ơn Triệu đại thúc.

- Triệu đại thúc? Phong nhi, nếu ngươi đã đồng ý trở thành thành viên của Triệu gia, cách gọi này, có lẽ không thích hợp cho lắm. Ha ha

Tử Phong làm sao không hiểu ra ý tứ của hắn chứ. Chỉ có điều hắn đã giương cung, thì đâu thể không bắn. Nên đành hạ quyết tâm, giả bộ ủy khuất nói:

- Triệu đại thúc, Phong nhi hiểu ý của ngươi. Nhưng ngươi cũng biết phụ thân ta đã nuôi dạy ta từ nhỏ, tuy rằng hắn không tài giỏi gì, nhưng cũng chính là người đã sinh ra ta, nay ta lại theo ngươi gọi hai tiếng phụ thân, có lẽ sẽ trở thành kẻ bất hiếu nhất thế gian này.

Triệu Hồng Quân ở một bên vẫn giả bộ mỉm cười, ánh mắt luôn theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

- Vậy theo ý ngươi thì nên như thế nào mới tốt?

- Hay là vậy đi. Nếu Triệu đại thúc không chê, ta sẽ gọi ngươi hai tiếng nghĩa phụ, được chứ?

- Nghĩa phụ? Được. Phong nhi. Vậy từ nay ngươi cứ gọi vậy đi.

- Nghĩa phụ tại thượng, xin nhận của Phong nhi một lạy.

Dứt lời, hắn liền quỳ bịch xuống đất, ánh mắt đã sớm trở nên đục ngầu, hằn lên tia máu, hai hàm răng nghiến chặt, trong lòng tự nhủ:

- Phụ thân. Ngươi trên trời có linh thiêng, xin hãy tha lỗi cho Phong nhi. Phong nhi xin thề sẽ vì một lạy này mà khiến Triệu gia vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.

- Phong nhi ngoan. Mau đứng lên, thanh niên tài tuấn, suy nghĩ thoáng đoạt, đúng là tác phong của kẻ làm đại sự. Rất tốt, rất tốt.

- Đa tạ nghĩa phụ.

- Ừm. Vậy ta sẽ trở về báo tin vui này cho ông nội của ngươi, để tìm ngày lành tháng tốt, chính thức đón ngươi vào từ đường tế tổ Triệu gia ta.

- Vâng. Phong nhi sẽ tùy theo sự sắp xếp của nghĩa phụ.

- Được, tốt lắm. Vậy ta cũng không phiền hai mẫu tử các người hàn huyên nữa. Ta có việc cần phải đi trước một chút. Ha ha ha

- Nghĩa phụ thong thả.

Dứt lời, hắn liền mang theo tinh thần phấn chấn kia rời đi. Để lại cả đại sảnh to lớn, chỉ còn lại Tử Phong và mẫu thân hắn.

Cho đến khi Triệu Hồng Quân rời đi, Lý Tố Thu vẫn còn chưa hết kinh ngạc vì thái độ của Tử Phong, nàng liền tiến tới nhìn thẳng vào mắt hắn, lo lắng hỏi:

- Phong nhi. Rút cục là ngươi muốn làm gì?

Nhưng Dương Tử Phong lại không hề trả lời, chỉ thấy nàng ta bất ngờ cười lên một cách điên cuồng, hai mắt huyết hồng, trán nổi gân xanh, hai bàn tay nắm chặt, một luồng sát khí điên cuồng tản ra khiến Lý Tố Như cũng chợt cảm thấy lạnh mình.

Đúng lúc này thì phía sau lưng Lý Tố Như, một hắc ảnh chợt loé lên, một thân thể nữ nhân âm u trầm mặc hiện ra, nàng ta thân mặc một bộ hắc y thon gọn, bó sát giống như của những tên ninja hay dùng. Bên hông cài một thanh trường kiếm và một thanh đoản kiếm của Đông doanh.

Một luồng ánh sáng loé lên, thanh trường kiếm của nàng đã rút ra phần ba, hai mắt như lâm đại địch, nhìn thẳng về phía Tử Phong.

Bất quá đúng lúc này, Lý Tố Như lại khẽ giơ bàn tay, ra hiệu cho nàng dừng lại. Nữ tử Đông Doanh kia liền lui lại, khẽ cúi đầu rồi lần nữa biến mất như chưa hề tồn tại. Dương Tử Phong thấy vậy thì hai mắt liền loé hàn quang, mỉm cười nói:

- Triệu thị gia tộc quả nhiên là ngoạ hổ tàng long, không ngờ bên cạnh Triệu phu nhân lại ẩn tàng cao thủ như vậy. Ha ha ha

Lý Tố Như nghe hắn gọi ba chữ Triệu phu nhân thì trong lòng bèn kinh hãi. Xem ra hắn đã giận nàng chuyện vừa rồi. Sự lựa chọn của nàng đã khiến sự hiểu lầm của hắn càng trở nên sâu đậm. Nàng khẽ thở dài rồi nói:

- Phong nhi, ngươi hãy nghe mẫu thân giải thích, thực sự ta cũng vì bất đắc dĩ, chứ tuyệt đối không có ý gì khác.

- Triệu phu nhân, ngươi không cần nói thêm nữa, ta biết ngươi có nỗi khổ riêng. Vậy nên mọi chuyện cứ dừng lại ở đây đi. Ta cũng không có trách ngươi. Ha ha ha.

Dứt lời, hắn liền quay người rời đi. Nhìn ánh mắt quyết tuyệt, lạnh như băng của hắn khiến Lý Tố Như càng thêm lo lắng, nàng mơ hồ cảm thấy rằng, nếu lần này để hắn mang theo sự hiểu lầm rời đi. Có lẽ, nàng sẽ để tuột mất nhi tử của mình vĩnh viễn.

Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này được xảy ra lần nữa, khó khăn lắm nàng mới có thể rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người, tuyệt không thể vì chuyện này mà bao nhiêu năm khổ cực của nàng tan thành mây khói.

- Dừng lại, Dương Tử Phong. Ngươi mau quay lại cho ta. Không phải ngươi muốn ta phải lựa chọn sao? Ta còn chưa có quyết định mà.

Dương Tử Phong nghe tới đây thì bước chân liền dừng lại, hắn khẽ quay đầu nhìn về phía Lý Tố Như, lông mày khẽ nhíu lại, chậm rãi nói:

- Lựa chọn? Quyết định? Triệu phu nhân, sự lựa chọn của người, ta đã hiểu. Vậy đi. Cáo từ.

- Không phải ngươi rất muốn thân xác này sao? Không phải ngươi vẫn muốn đoạt lại mọi thứ thuộc về Dương gia sao? Không lẽ là ngươi thực sự sợ hắn?

Dương Tử Phong làm sao không hiểu ra ngụ ý khích tướng trong lời nói của nàng, có điều với hắn hiện giờ, những lời nói ấy đã sớm không còn ý nghĩa gì nữa. Bởi lẽ, ngay từ giây phút hắn quỳ xuống trước mặt Triệu Hồng Quân, quỳ xuống trước mặt chính cừu nhân của mình, hắn đã thầm thề với trời, hắn sẽ không chỉ đòi lại những thứ thuộc về Dương gia, mà hắn còn muốn tự tay diệt đi Triệu thị gia tộc này.

Chính vì vậy, hắn vẫn chân không dừng bước, thản nhiên rồi khỏi biệt thự của Lý Tố Như, và đây cũng chính là câu trả lời của hắn với nàng.

Lý Tố Như thần thái cứng đơ, thân thể khẽ run lên rồi ngồi bịch lại xuống ghế, bất chợt lệ nóng trào dâng, khóc lên nức nở.

P/s: Tình hình là thê tử của tại hạ mới hạ sinh thêm cho tại hạ một tiểu công chúa. Các vị ĐH mau tới chúc mừng a. Hắc hắc