Chương 86: Triệu Hồng Quân xuất hiện

Sau khi rời khỏi phòng massage, hắn liền quay trở lại phòng thay đồ, thay lại bộ quần áo của mình, rồi đi thẳng ra ngoài đại sảnh chờ đợi.

Đến khoảng hơn 1h đồng hồ sau, hắn mới thấy từ bên trong, một thiếu phụ đi ra, thân mặc áo dài cách tân, dung mạo kiều diễm, cao quý, pha chút kiêu ngạo. Phía sau nàng ta chính là cô nàng Dung nhi và hai tên vệ sĩ lúc trước.

Chỉ là trên mặt Triệu Lệ Phương lúc này tuy có hơi chút mệt mỏi, phờ phạc nhưng lại ẩn chứa bên trong sự thư sướng, thoả mãn vô cùng. Nhìn bước đi của nàng còn có chút bất tiện, hắn liền mỉm cười thích thú.

Khi bọn họ đi đến trước mặt Dương Tử Phong thì Triệu Lệ Phương bất ngờ dừng bước rồi quay qua nói với Dung nhi.

- Các ngươi cứ ra xe trước. Ta có chút việc cần nói với vị nghệ sư này.

Dung nhi liền vâng một tiếng rồi khẽ liếc mắt nhìn Dương Tử Phong một cái rồi mới chậm rãi đi ra. Khi ba người vừa khuất bóng, thì thần sắc của Triệu Lệ Phương cũng hoàn toàn thay đổi, đã không còn thái độ lạnh lùng kiêu ngạo nữa, mà thay vào đó là một ánh mắt có chút sợ hãi, nàng vội tiến về phía hắn rồi khẽ cúi đầu.

- Lệ Phương kính chào chủ nhân.

Dương Tử Phong thấy vậy thì liền cười lên ha hả. Thần sắc cực kỳ sung sướng, hắn liền tiến tới, dơ lên bàn tay thô giáp đặt lên bầu vú của nàng mà hung hăng nắn bóp. Nhưng Triệu Lệ Phương lại chẳng hề có chút ý thức phản kháng, nàng ta chỉ biết khẽ cúi đầu, ngoảnh mặt đi nơi khác rồi khẽ rên lên. Để mặc hắn vẫn liên tục dày vò bộ ngực sữa của nàng.

- Chủ nhân. Xin ngươi..ở đây. Không tiện..ư

Nhìn thần sắc ngượng ngùng, ngoan ngoãn của nàng khiến hắn vô cùng thoả mãn. Quả nhiên, thủ đoạn của Thánh Cung quả thực là đáng sợ.

Hắn liền khẽ nâng lên chiếc cằm tinh xảo của nàng rồi nói:

- Triệu Lệ Phương, ngươi nghe cho rõ đây. Ta muốn từ nay, ngươi lập tức giúp ta theo dõi nhất cử nhất động của Tô gia, cả những thế lực hay qua lại với bọn họ. Phát hiện bất cứ điều gì bất thường, cần phải lập tức báo lại cho ta. Ngươi nghe dõ chưa?

- Vâng thưa chủ nhân. Lệ Phương đã ghi nhớ.

- A. Còn một việc nữa, ta có cảm giác cô nàng Dung nhi kia dường như đã phát hiện ra điều gì đó giữa chúng ta. Nếu cần thiết cũng không cần giữa lại nữa.

- Vâng. Chủ nhân.

- Được rồi. Giờ ngươi có thể đi.

Triệu Lệ Phương khẽ gật đầu một tiếng rồi chậm rãi bước đi, thần thái cũng đã khôi phục lại vẻ tâm cao khí ngạo như ban đầu.

Thấy sự việc đã thành công một cách hoàn mỹ, hắn cũng khẽ thở dài ra một hơi rồi liền rời khỏi The Beautiful, bắt lấy một chiếc taxi ven đường rồi chạy thẳng về nhà.

Khi hắn về tới Royal city trời cũng đã sẩm tối, hắn khẽ vươn vai một cái rồi mở cửa bước vào.

Điều đầu tiên hắn nhìn thấy, chính là Dương Diễm Vân đang ngồi bó gối, thần sắc có chút buồn bã, trước mặt nàng là mâm cơm đã được chuẩn bị tươm tất, những món ăn tinh tế toả ra hương thơm nức mũi.

Nhìn cảnh tượng này, khiến hắn có cảm giác Dương Diễm Vân tựa như một hiền thê đang lặng lẽ chờ đợi trượng phu trở về, khiến hắn vô cùng cảm động.

- Phong nhi. Ngươi về rồi sao?

Nhưng nàng vừa dứt lời thì hắn đã chạy tới, bế thốc nàng rời khỏi chiếc ghế ăn, chạy thẳng vào phòng ngủ của nàng. Hắn muốn bù đắp cho nàng, bù đắp cho sợ chờ đợi, lo lắng ôn nhu của nàng.

Diễm Vân khẽ a lên một tiếng, hai mắt mở to nhìn hắn, nhưng cũng không hề phản ứng, cứ yên lặng để hắn bế đi. Cho tới khi hắn đã đặt thân thể mềm mại của nàng trên giường, khiến nàng mới khỏi ngỡ ngàng, thẹn thùng nói:

- Phong nhi. Mình còn chưa có ăn cơm mà.

- Cô cô. Ta không đói. Hiện tại, ta chỉ muốn ăn ngươi. Ha ha.

Diễm Vân nghe vậy thì hai gò má bỗng đỏ bừng, khẽ đánh nhẹ lên ngực hắn rồi e thẹn nói.

- Phong nhi. Hôm nay không được. Cái đó..cái đó tới.

- Ách. Sao lại trùng hợp vậy chứ? Như vậy thì ta phải làm sao đây?

Nhìn vẻ mặt tỏ ra buồn rầu của hắn, khiến nàng cũng có chút không vui, liền nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn rồi ôn nhu nói.

- Phong nhi. Ta biết ngươi huyết khí phương cương, nhưng hiện tại ta lại không có thể, hay là để qua vài ngày đó, cô cô lại bù cho ngươi. Chịu không?

Dương Tử Phong nghe vậy thì cũng đành bất đắc dĩ gật đầu, hắn liền đem thân thể cường tráng của mình nằm đè lên Diễm Vân rồi khẽ nhắm mắt lại. Để mặc cho nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của hắn. Hồi lâu sau, khi bụng hắn đã liện tục vang lên những tiếng kêu ọt ọt, hắn mới chịu mang theo Diễm Vân trở ra ngoài ăn tối. Hai người không ngồi đối diện, mà hắn lại muốn ngồi bên cạnh nàng.

- A. Cô cô. Ta có một chuyện muốn nói với ngươi.

- Phong nhi. Có chuyện gì vậy? Rất quan trọng sao?

- Chuyện là vậy, ngày mai trường học của Tình nhi có tổ chức ra ngoài du lịch dã ngoại, nên ta muốn đi theo để bảo vệ nàng.

- A. Có chuyện đó sao? Mà con bé Tình nhi này, đã bao ngày rồi, còn không chịu về thăm ta lấy một lần, thật muốn ta tức chết mà.

- Ha ha. Cô cô. Ngươi đừng lo, có lẽ do cuối năm, nên Tình nhi còn bận nhiều việc khác.

Nói đến đây

- Vậy khi nào thì hai người sẽ xuất phát?

- Có lẽ sẽ là chiều ngày mai. Nếu cô cô đồng ý, ta sẽ báo trước cho nàng một tiếng.

- Được, vậy cứ làm như ngươi nói đi.

Dứt lời, hắn khẽ ôm nàng vào lòng rồi lấy ra điện thoại, gọi cho Lâm Vãn Tình.

- A. Phong ca ca. Là ca sao? Muội còn tưởng là mẫu thân gọi tới chứ?

- Cô cô sao? Nàng còn đang bận dọn dẹp, nên bảo ta gọi cho ngươi.

- Vậy sao? Vậy mẫu thân có gì muốn nói với ta sao?

- A. Cô cô nghe nói ngày mai trường ngươi sẽ tổ chức đi dã ngoại nên có phần không yên tâm. Muốn ca ca đi bảo hộ ngươi, sẽ không có vấn đề gì chứ?

- Phong ca. Mẫu thân nói thật sao? Ngày mai ngươi có thể đi cùng với ta?

- Đúng vậy, nếu ngươi không cảm thấy ca ca phiền phức. Ha ha

- Tất nhiên là không phiền rồi. Vậy ngày mai hẹn ca lúc 15h nhé. Ca nhất định phải đến đúng giờ đấy.

- Oki. Ta nhất định sẽ đến kịp.

- Vậy thì bye bye. Ta còn phải chuẩn bị ít đồ dùng cho ngày mai nữa. Nói chuyện với ca sau nhé.

Sau khi dứt điện thoại, hắn liền khẽ vươn vai một cái, rồi mỉm cười nhìn Diễm Vân.

- Cô cô. Hôm nay ta cảm thấy hơi mệt, chúng ta mau đi nghỉ thôi. Hắc hắc.

Diễm Vân khẽ cốc nhẹ vào trán hắn rồi mỉm cười nói:

- Tiểu tử ngươi đó, để ta còn thu dọn đã chứ.

Dứt lời, nàng liền vội vã thoát khỏi vòng tay của hắn rồi đứng dậy.

Đúng lúc đó, thì tiếng chuông điện thoại của hắn ở trên bàn ăn lại vang lên. Dương Diễm Vân vô tình lướt qua, thì liền nhận ra, người gọi tới chính là Lý Tố Như. Nàng khẽ cau mày:

- Sao nàng ta lại gọi đến giờ này?

Dương Tử Phong cũng nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu, tỏ vẻ như không biết. Rồi lặng lẽ tắt máy.

- Phong nhi. Sao ngươi không nghe máy?

- Cô cô. Có lẽ ta không nên gặp lại nàng ta thì sẽ tốt hơn.

- Sao vậy? Không phải tối qua nàng còn vì ngươi mà tổ chức tiệc đoàn viên sao?

Nhưng nàng đâu có hiểu được Tử Phong hắn chính là muốn lấy lui làm tiến, liên tục ép Lý Tố Thu phải đưa ra sự lựa chọn của mình.

- Cô cô. Người cứ mặc kệ nàng ta đi. Ngươi chỉ cần biết rằng, có nàng ở bên, là ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Dương Diễm Vân nghe vậy thì liền cảm động đến phát khóc, nàng liền tiến tới ôm lấy thân thể cường tráng kia của hắn rồi ôn nhu nói:

- Phong nhi. Tiểu hài tử của ta.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn lại lần nữa vang lên, người gọi tới vẫn là Lý Tố Thu.

- Phong nhi. Ta nghĩ ngươi vẫn nên nghe điện thoại đi. Biết đâu được, nàng có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi thì sao?

Nghe Diễm Vân nói vậy, hắn cũng chần chờ một lát rồi mới lặng lẽ cầm lên điện thoại.

- Alo. Mẫu thân. Người có chuyện gì sao?

- A. Phong nhi. Sao ngươi không chịu nghe máy, làm mẫu thân lo chết đi được. Ngươi không có sao chứ?

- Ta vẫn rất bình thường, có thể làm sao được chứ?

- Phong nhi. Ngươi đừng có giấu ta. Ta nghe nói đêm qua ngươi bị người ta ám sát?

- Vậy sao? Là ai đã nói cho ngươi biết?

- Là...là Triệu Hồng Quân, ông ấy đang ở đây.

Nghe tới đây, thì Tử Phong liền a lên một tiếng rồi cười lên ha hả, ánh mắt có chút điên cuồng.

- Thì ra là ông ta. Vậy thì cũng không có gì là lạ. Mẫu thân, ta không sao. Ngươi cứ yên tâm. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta tắt máy đây.

- A. Phong nhi. Khoan đã. Ông ta nói muốn gặp ngươi. Nói là có việc rất quan trọng..

- Triệu Hồng Quân muốn gặp ta?

- Đúng vậy, ngươi có thể nể mặt mẫu thân, tới đây một chuyến được không?

Hắn liền cau mày, suy nghĩ một lát rồi hít vào một hơi khí lạnh rồi nói.

- Được. Ta sẽ đến.

Dứt lời, hắn liền quay qua nhìn Diễm Vân, cũng là lúc mà nàng đang nhìn hắn. Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, nàng liền đoán ra được tất có chuyện không bình thường liền hỏi:

- Phong nhi. Có chuyện gì vậy? Nhìn sắc mặt ngươi có vẻ rất lo lắng?

- Cô cô. Triệu Hồng Quân muốn gặp ta.

Diễm Vân nghe vậy thì trong lòng bỗng trở nên kinh hãi.

- Phong nhi. Tại sao bỗng dưng hắn lại muốn gặp ngươi? Không phải ngươi đã làm gì đắc tội với Triệu gia chứ?

Nhìn thần sắc lo lắng của Diễm Vân, hắn liền tiến tới ôm lấy thân thể đang khẽ run lên của nàng rồi nói:

- Cô cô. Sớm hay muộn, chúng ta cũng sẽ phải trạm chán với bọn họ. Nên ta đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Người cứ yên tâm. Ta sẽ đi nhanh về nhanh.

Diễm Vân nghe hắn nói như vậy, thì nàng cũng chỉ còn biết lặng lẽ ôm chặt lấy hắn. Vì nàng biết, Phong nhi của nàng đã trưởng thành, con đường còn lại của hắn, nàng đã không thể can thiệp nổi nữa. Nàng chỉ có thể lặng lẽ, âm thầm bên cạnh hắn, chăm sóc hắn như một vị hiền thê mà thôi.

PS: Các vị ĐH thân mến, do hai ngày nay gia đình tại hạ có chút công việc nên không có thời gian ra chương mới. Mong các vị ĐH lượng thứ. Hắc hắc