Chương 79: Là ông nội ngươi

Đám sát thủ của Mãng Xà nghe vậy thì liền lao tới, loạn đao nhắm thẳng tới đầu hắn mà chém.

Tử Phong liền phi thân, một cước quét ngang, khiến mấy tên bên cạnh loan đao bị lực chấn văng tuột khỏi tay, ngực liên tục trúng phải cự quyền liên tục phun máu, bay vút ra ngoài.

Nhưng đám sát thủ này bỗng dưng điên cuồng như những tử sĩ, kẻ này vừa ra, kẻ khác đã tới, thần sắc cực kỳ hung hãn, loan đao vung lên sáng loáng, tận lực phóng theo thân ảnh mơ hồ của hắn mà đuổi giết.

- Tiểu tử. Hảo thân pháp. Có điều, xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu. Khà khà.

Khi tên Hắc Xà vừa dứt lời thì bên kia cuộc chiến bất ngờ phát sinh dị biến. Dương Tử Phong chỉ thấy lồng ngực mình máu đen vẫn liên tục chảy ra, bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc, thân thể hắn bỗng trở nên mệt mỏi, thần sắc ảm đạm, tứ chi vô lực, mồ hôi trên trán liên tục tuôn ra.

- Khốn kiếp. Lưỡi đao có độc. Bọn chúng muốn bất chấp mọi giá đổi lấy mạng ta. Hừ.

- Vậy thì tới đi, lão tử còn sợ các ngươi sao.

Nghĩ tới đây, hắn liền cố gắng vận lên nội kình, Chí Tôn đao kình trong tay hắn cũng trở nên ảm đạm, yếu ớt.

- Vậy là cũng đủ rồi. Xem ra ta cũng chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng.

Hắn liền gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía đám người hắc y, Chí Tôn đao đại triển thần uy, đao quang loé lên, huyết nhục vung ra tứ phía, tiếng la hét điên cuồng của đám hắc y nhân vang lên không ngớt, từng tên, từng tên nhanh chóng ngã xuống.

- Tiểu tử. Ngươi quả nhiên đáng để Hắc Xà ta ra tay. Nhận lấy cái chết đi.

Vừa dứt lời, thân ảnh Hắc Xà liền loé lên, phóng thẳng vào giữa cuộc chiến, chỉ thấy chưởng phong của hắn hắc khí ngưng tụ, phóng thẳng tới trước ngực Dương Tử Phong.

Một luồng kình phong bất ngờ ập tới, mang theo mùi huyết nhục tanh nồng, khiến Dương Tử Phong khẽ giật mình kinh hô:

- Độc chưởng, kẻ này tu luyện độc công?

Đúng như Tử Phong dự liệu, thứ công phu Hắc Xà tu luyện chính là Huyết Hoả Độc công, một trong tam đại kỳ công của Mãng Xà.

Dương Tử Phong cũng không chậm, tay trái ngưng tụ chỉ kình, Vô Thượng kiếm khí yếu ớt phóng ra. Kiếm khí tuy đã yếu đi năm thành, không còn lăng lệ như trước, nhưng vẫn sắc bén vạn phần, khiến Hắc Xà thập phần kinh hãi, không nghĩ tới Dương Tử Phong kia còn có sức lực để tung ra sát chiêu như vậy. Ngay lập tức, cả người hắn liền cong lại, nghiêng người tránh đi, dùng một tư thế cực kỳ quỷ dị thoát khỏi Vô Thượng kiếm khí, rồi biến chưởng thành trảo, hung hãn quét ngang, tấn công vào yết hầu của Dương Tử Phong.

Tên Hắc Xà này toàn thân đều là độc công, không thể cận chiến, Dương Tử Phong liền vận Quần Long Chiến thoái, liên tục đạp tới, điên cuồng ngạnh kháng độc trảo của đối phương.

Chỉ trong nháy mắt, hai bên đã giao thủ hơn mười chiêu, mặc cho Hắc Xà hung hãn cường công nhưng đều bị xảo kình của Tử Phong hoá giải, khiến hắn thập phần bực bội.

Dương Tử Phong lúc này toàn thân đã suy nhược kiệt cùng, liên tục thở dốc, chỉ còn cách dựa vào bộ pháp kỳ quái của Bách Quỷ Dạ Hành liên tục tránh khỏi sát chiêu, khổ không thể nói.

Đúng lúc này thì Hắc Xà liền điên cuồng gầm lên một tiếng, song trảo độc công liền hung hãn xong tới. Dương Tử Phong thầm buồn bực không thôi, trước có độc trảo của Hắc Xà, sau có loạn đao của hắc y nhân, trong khi toàn thân đã sớm mềm nhũn, mất đi toàn bộ công lực, khiến hắn liền rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, thập tử vô sinh.

- Xà tặc, dừng tay.

Đúng lúc này, một thanh âm quái dị gầm lên the thé, một thân ảnh bạch y nhân từ trong bóng tối loé lên, phóng thẳng tới Hắc Xà, thủ pháp hoá đao kình, chém thẳng tới độc trảo của hắn.

- Bành...

Hai cao thủ cường đại đối chiêu, dư kình toả ra bốn phía, chấn cho đám hắc y nhân liên tục lùi lại phía sau.

Dương Tử Phong liếc mắt nhìn vị cao thủ mới ra tay cứu hắn, liền bất ngờ kinh hãi.

- Là ngươi.

- Hắc hắc. Dương Tử Phong, nhìn thấy bản thánh sứ, ngươi bất ngờ vậy sao?

Vẫn cái bộ dáng ẻo lả, bán nam bán nữ kia làm sao hắn có thể quên cho được. Người tới chính là Bạch Thánh Sứ của Thánh Cung. Kẻ đã từng ra tay với hắn tại Trung tâm mua sắm trước đó.

Chỉ là Bạch Thánh Sứ sau khi giao thủ vẫn khí định thần nhàn, ung dung toạ trấn trước mặt Dương Tử Phong, còn Hắc Dạ đã bị dư kình chấn ngược, toàn thân lùi lại hơn 10m, mới miễn cưỡng trụ lại, miệng liên tục phun ra máu tươi.

- Hừ. Bạch Thánh Sứ, ngươi đừng có lo chuyện bao đồng. Đắc tội với Mãng Xà, Thánh Cung cũng chưa chắc bảo vệ được ngươi.- Hắc Xà liền hừ lạnh một tiếng rồi uy hiếp.

- Được. Hảo tiểu tử, là ngươi đang đe doạ bản thánh sứ sao? Đám chuột nhắt Mãng Xà các ngươi ngày càng lớn mật a.

Chỉ thấy dứt lời, hai mắt Bạch Thánh Sứ nổi hàn quang lẫm liệt, sát ý tuôn trào tản ra tứ phía, khiến cả đám hắc y nhân hoảng sợ tụt cùng, liên tục lui lại.

Người này là ai chứ, đỉnh đỉnh đại danh Bạch Thánh Sứ của Thánh Cung, nổi tiếng hung tàn ngoan độc, tuyệt ác bất xá, trong hàng ngũ võ lâm cũng là cao thủ tuyệt đỉnh. Nghe nói năm xưa Thánh Cung quật khởi, chính một tay hắn đã quét ngang giới hắc đạo Thương Long, đưa Thánh Cung trở thành thiên hạ đệ nhất đại bang của hắc giới. Thử hỏi, cả thành Thương Long này, nhắc đến Bạch Thánh Sứ, thì ngay cả đám lão bất tử kia cũng đều phải nhượng hắn ba phần, nói chi đến đám tôm tép kia.

Hắc Xà biết hôm nay đại thế đã mất, có Bạch Thánh Sứ ở đây, bọn hắn tuyệt không có cơ hội lấy mạng Dương Tử Phong, nên đành hậm hực nói.

- Dương Tử Phong, coi như ngươi phúc lớn mạng lớn, nhưng thử xem lần sau, còn ai có thể bảo vệ được ngươi.

Dứt lời, hắn liền xoay người bỏ đi. Bạch Thánh Sứ cũng lười ngăn cản, ra tay với đám hậu bối vốn không phải tác phong của hắn. Với lại, tuy rằng lâu nay Mãng Xà và Thánh Cung liên tục minh tranh ám đấu nhưng chưa từng có đại chiến xảy ra, nên hắn cũng chưa muốn triệt để trở mặt. Điều hắn cần lúc này, chính là bán cho tên tiểu tử này một món nhân tình. Vậy là đủ rồi. Còn những chuyện khác, hắn cũng lười quan tâm.

Sau đi đám Hắc Xà rời đi, hắn mới quay lại nhìn Dương Tử Phong.

- Tiểu tử, ngươi còn chưa có chết sao?

- Ách. Bạch lão quỷ, dù sao hôm nay cũng phải cảm tạ ngươi đã ra tay cứu mạng, ta liền không chấp nhặt với ngươi. Ngươi cũng mau đi đi.

Nói xong, hắn liền mệt mỏi ngồi bệt xuống, tay khẽ vung lên phất phất, ra hiệu như muốn đuổi người.

Bạch Thánh sứ nhìn thấy bộ dáng của hắn thì khuôn mặt bỗng co lại, khoé môi giựt giựt, hai mắt như phun lửa.

- A. Bạch Lão quỷ, tiểu tử, xem ra là ngươi thực sự muốn chết a.

- Bạch Lão Quỷ, nếu ngươi muốn giết ta thì cũng đâu cần phải gia tay ngăn cản Hắc Xà. Chính vì vậy, ngươi cũng đừng cố giả bộ trước mặt bổn thiếu. Mau nói đi, ngươi muốn tìm ta là có chuyện gì?

Bạch Thánh Sứ nhìn biểu tình của hắn thì thập phần căm tức, chỉ muốn lao tới một chưởng chụp chết hắn cho rảnh nợ.

- Hảo, vậy bổn thánh sứ hôm nay đúng là đã làm ơn mắc oán. Vậy ta sẽ mặc xác ngươi. Mong là tiểu tử ngươi đừng chết quá sớm.

Nói tới đây, hắn liền ném cho Dương Tử Phong một bình linh dược, rồi hậm hực phất áo bỏ đi.

- Khoan đi đã. Ngươi còn chưa cho ta biết, đám sát thủ đó là ai?

- Là ông nội ngươi. Hừ hừ. Thật tức chết ta mà. Nếu thưc sự muốn biết, ngày mai liền tới The Beautiful tìm ta.

- Ách. Không thể nào, sao cha ta có thể có nhiều phụ thân tới vậy chứ. Haizzzz

Hắn liền thở dài một tiếng, gắng gượng đứng lên, cầm lấy bình linh dược trị thương của Bạch Thánh Sứ rồi lẩn vào bóng tối. Hắn cần tìm một chỗ yên tĩnh để yên tâm dưỡng thương trước. Nếu trở về nhà với bộ dáng này, còn không phải khiến Diễm Vân lo lắng chết sao.

Bất giác trong lòng hắn lại nhớ tới một người, đó chính là nữ nhân đã cứu hắn sau trận đại chiến ngày trước, Lý Nguyệt Kỳ.

Đúng lúc này, điện thoại hắn liền vang lên, người gọi tới lại trùng hợp chính là nữ nhân mà hắn đang nhớ tới, nữ cảnh sát trưởng Lý Nguyệt Kỳ.

- Nguyệt Kỳ, ta thật là nhớ tỷ tỷ a. Hắc hắc.

- Tiểu Phong, đừng có giỡn với ta, ngươi đang ở đâu?

- Ta ư? Ta cũng không rõ nữa. Mà khuya như vậy rồi tỷ tìm ta có chuyện gì sao?

- Chuyện gì ư? Ta mới nhận được thông báo trên đường ven ngoại ô xảy ra hắc bang hỗn chiến, nên kiểm tra camera an ninh liền phát hiện thấy là ngươi. Hiện tại, ta chính là muốn bắt ngươi tới Cục cảnh sát, hỗ trợ điều tra.

- Ách. Ngươi thật là, ngay cả lão công cũng dám bắt đi sao. Hắc hắc.

- Chớ có nói nhiều, ngươi hiện tại đang ở đâu? Ta đang trên đường tới đó.

Hắn liền nhìn ngó xung quanh một lát, rồi chậm rãi nói:

- Một rừng cây, cách địa điểm trước đó khoảng 1km về phía tây.

- Được. Ngươi liền ở đó đợi ta.

Nghe bộ dáng hắn nói chuyện, thấy còn chưa ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, Lý Nguyệt Kỳ cũng thở phào một hơi rồi sai người quay xe tuần tra, phóng thẳng ra hướng ngoại thành thủ đô tìm hắn.

Chỉ khoảng 20 phút sau, từ bên ngoài rừng cây liền tới tiếng còi rú liên hồi của xe cảnh sát, hắn biết rằng Lý Nguyệt Kỳ đã tới, liền chậm rãi từ trong bóng tối bước, bàn tay vẫy vẫy:

- Nguyệt Kỳ, ta đang ở đây. Hú hú.

Chiếc xe tuần tra của cảnh sát nhanh chóng dừng lại ở ven đường, từ trên xe một nữ nhân mặc cảnh phục, thân hình mềm mại, dẻo dai bước xuống, tiến về phía hắn.

- Nguyệt Kỳ tỷ tỷ, ta thật là nhớ ngươi chết mất.

Hắn vừa nói, vừa đưa hai tay ôm tới, muốn đem thân thể mãn diệu của nữ nhân này áp vào trong lòng. Quả thực, nàng đã khiến hắn vô cùng xúc động, mỗi khi hắn gặp phải rắc rối thì người đầu tiên xuât hiện bên cạnh hắn chính là Lý Nguyệt Kỳ nàng.

Nhưng đúng lúc này thì chợt một âm thanh lạ lùng vang lên tách..tách..

Hắn chợt giật mình kinh hãi khi hai tay hắn đã bị nàng ta còng lại từ lúc nào. Rồi bất chợt, nàng mỉm cười nhìn hắn đầy âu yếm.

- Lão công, ngươi quậy phá như vậy đã đủ chưa?

- Ách. Nguyệt Kỳ. Là ta bị oan.

- Ách..tai của ta.

- Nguyệt Kỳ. Nhẹ chút..

Viên cảnh sát trẻ trong xe ban đầu thấy hai người còn đang chuyện trò vui vẻ, rồi chỉ vài giây sau đã thấy tên nam nhân kia bị nàng ta còng tay lại, tóm tai lôi xồng xộc vào trong xe, thì thần sắc hắn có chút hả hê:

- Bạo Mẫu Long của Cục Cảnh sát, dễ bị người ta thuần phục đến vậy sao. Hắc hắc.