Bên kia một giọng nói ôn nhu tiếp tục vang lên:
- Phong nhi. Đêm qua ngươi đi đâu, Tình nhi nói ngươi rất khuya còn chưa về? Ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?
- Tình nhi ..nàng nói như vậy sao?
Vừa nói chuyện với Diễm Vân, vừa đ- con gái nàng, khiến trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kích thích cực độ, con cc hắn đã không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu điên cuồng nhấp mạnh hơn, khiến Tình nhi đang cuộn tròn trong lòng hắn có khổ mà không thể nói, chỉ có thể mím môi thật chặt, hai tay bịt miệng cố gắng không để những âm thanh rên rỉ phát ra.
- Cô cô. Người yên tâm. Ta không có chuyện gì, chỉ là gần đây bận chút việc vặt thôi mà. Tình nhi...nàng ấy...cũng rất khoẻ.
- Vậy thì tốt rồi. Tiểu tử ngươi làm ta lo lắng muốn chết a.
Trong khi nói chuyện, hắn luôn đề cập tới Tình nhi, khiến nàng vừa sướng vừa lo, cảm giác như đang lén mẫu thân trộm tình. Bản thân càng trở nên hưng phấn cực độ, cực kỳ khoái lạc.
- Nếu không có việc gì, vậy sáng nay ngươi cùng Tình nhi đến đây đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
- Ta với Tình nhi ....A. cô cô, người biết đấy, Tình nhi nàng ấy như con mèo lười, thường ngủ dậy rất muộn a.
Hắn bất giác nói lớn khiến Tình nhi bên này bất chợt cả kinh, khoái cảm liền dâng trào tới cực hạn, một lần nữa toàn thân đã co quắp lại, không ngừng run rẩy, nàng đã xuất khí.
- Mà cô cô, sao người ngủ dậy sớm vậy? Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?
Một lát sau, bên kia mới lại vang lên một giọng nói ôn nhu mềm mại.
- Ta sao. Ta nhớ tiểu nam nhân của ta, nên chẳng thể ngủ được.
Nghe tới đây, hắn liền cảm thấy vui sướng vô cùng, rồi cảm giác tê dại lại lần nữa dâng lên dọc theo sống lưng, con cc cương cứng bắt đầu co giật, dương phí phun ra ào ạt, lấp đầy tử cung nhỏ bé mẫn cảm của Vãn Tình.
Hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Cô cô. Phong nhi cũng rất nhớ ngươi.
Chỉ tiếc rằng Tình nhi còn đang đắm chìm trong cảm giác đê mê khoái hoạt, làm sao có thể nhận ra sự mờ ám trong những lời nói của hắn, chỉ có thể tiếp tục từ từ nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.
Khi nàng ngủ không bao lâu thì cũng là lúc hắn rời khỏi giường, mặc lên một bộ đồ thể thao, hắn liền chạy bộ tới công viên Hùng Vương, hắn rất nóng lòng muốn gặp lại vị sư phụ thần bí kia bởi vì đêm qua hắn đã để Xích Ma lão quái chạy thoát, điều này đối với hắn là hiểm họa vô cùng. Chỉ cần lão ta trở về thủ đô, báo lên thân phận của hắn với Tô gia hẳn lúc đó hắn sẽ tai hoạ ngập đầu. Hắn còn chưa hình dung được Tô gia tại thủ đô hùng mạnh cỡ nào, nhưng chỉ với một tên Tô thiếu đã khiến đám người Lý Uyển Nhi không dám khinh cử vọng động cũng đủ cho thấy Tô gia thực sự không hề đơn giản.
Hắn hiện tại có thể chọn lựa cách chạy thoát thân, nhưng còn Diễm Vân, Vãn Tình thì sao. Các nàng đâu thể như hắn. Nếu Tô gia kia thực sự bắt tay vào điều tra thì việc tìm tới mẹ con Diễm Vân cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Nghĩ tới đây hắn càng nôn nóng, hắn chạy vòng quanh công viên mấy lượt, miệng liên tục kêu to nhưng vẫn không thấy lão đầu kia xuất hiện.
Lúc hắn cảm thấy có chút buồn bực đang định trở về thì từ bên phía bờ hồ ở giữa công viên, một âm thanh già nua vọng tới.
- Tiểu tử. Vậy mà đã hết kiên nhẫn rồi sao.
- Sư phụ.
Hắn liền lao ngay tới bên phía bờ hồ, khom lưng với lão, ra vẻ rất cung kính. Thấy thần thái của khác thường, Mạc Thanh Thiên liền mỉm cười nói:
- Sao? Tiểu tử ngươi lại có vẻ lại gây ra đại hoạ rồi đúng không?
- Hả. À điều này, ta đâu có.
- Không thật sao? Vậy ngươi nôn nóng muốn gặp lão phu là vì chuyện gì?
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lão sư phụ của mình, không phải thường ngày luôn ha ha hô hô, mở miệng ra không chửi bậy thì cũng là doạ đánh doạ giết, sao hôm nay bỗng trở nên nhạy bén như vậy chứ.
Mà khoan đã, hắn liền tiến tới đi vòng quanh lão già, vừa đi vừa ngắm ngía quan sát. Lão giả trước mặt hắn chính là lão sư phụ hắn nhưng hôm nay khí chất lại khác nhau một trời một vưc.
Người trước mặt hắn luôn khí độ thần nhàn, tuy nói cười niềm nở nhưng mắt loé tinh quang, thập phần sắc bén, thỉnh thoảng còn tản ra một cỗ khí thế uy nghi thiên hạ, bá chủ một phương. Những điều này lão sư phụ hắn trước đây tuyệt đối là không có.
Bất giác hắn liền vỗ vỗ lên vai lão cười lớn:
- Sư phụ, ngươi chớ có giả bộ trước mặt ta nữa đi. Ở đây chỉ có ta với ngươi, người cứ dùng bản mặt tham lam háo sắc thường ngày vẫn hơn a.
- Hừ. Hỗn xược.
Lão giả nghe vậy giận tới tím ruột, nhưng mặt lại không đổi sắc, chỉ hừ nhẹ một tiếng, một cỗ khí thế vương giả tán ra khiến hắn bỗng giật nảy mình, sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra không ngừng.
- Lão phu không có nhiều thời gian nói giỡn với ngươi. Nếu nguơi đã không có gì muốn nói. Vậy ta đi đây.
- Ách. Sư phụ, khoan đi đã. Thật ra đệ tử có gặp một rắc rối lớn nên muốn nhờ người trợ giúp.
- Vậy còn không mau nói, có chuyện gì?
- Chuyện này có liên quan đến một đại gia tộc ở Thủ đô, đó chính là Tô gia.
- Ngươi..ngươi có xung đột với Tô gia, chuyện gì? Mau kể lại cho ta xem?
Đoạn, hắn liền mang toàn bộ câu chuyện kể lại cho lão sư phụ nghe. Nghe xong, lão liền phẫn nộ trong lòng. Tô gia dám câu kết ngoại tặc, buôn bán thuốc phiện, mưu hại đồng bào, xem ra cái gai này càng ngày càng lớn rồi a.
- Vậy như ngươi nói là ngươi đã phế đi Tô Thiếu Bằng?
- Dạ. Là đúng vậy.
- Phế rất hay, phế rất hay. Vậy ngươi có biết tên Tô Thiếu Bằng kia có địa vị gì trong Tô gia không?
- Một tên phế vật có điều gì đáng nói chứ.
- Ha ha ha. Nói rất hay. Ta nói ngươi biết Tô Thiếu Bằng kia chính là cháu nội duy nhất của Tô Văn Chính - Tư lệnh Quân khu IV, phụ thân của hắn là Tô Trọng Nguyên hiện cũng đang là Bí thư tỉnh ủy Hà Nam, danh vọng của Tô gia ở thủ đô cực kỳ lớn. Vậy mà hôm nay ngươi diệt đi Tô Thiếu Bằng có khác nào muốn lấy đi mạng già của bọn hắn chứ. Ha ha ha.
Nghe tới đây, hắn mới ý thức được mình mới chọc phải một con quái vật vô cùng cường đại, trong lòng khẽ run lên.
- Sao, ngươi sợ rồi?
- Binh đến tướng đỡ, nước tới đắp bờ. Có gì phải sợ chứ. Nếu bọn họ đã không muốn tha cho ta, thì Tô gia kia dù có to lớn hơn nữa, ta cũng khiến nó máu chảy thành sông.
Thấy trong lòng hắn dâng lên sát ý kinh thiên, lão gìa kia chợt cảm thấy hài lòng, lặng lẽ mỉm cười.
- Nhưng dựa vào sức của một mình ngươi hiện tại, chỉ sợ còn chưa đủ để bọn họ nhét vào kẽ răng a. Ha ha.
Đó cũng chính là điều mà hắn lo lắng nhất hiện tại, bản thân hắn đánh không lại thì có thể chạy, nhưng còn cô cô hắn, còn Vãn Tình.
- Sư phụ vậy theo người, hiện tại ta phải làm sao?
Nhìn bộ dáng bất an của hắn, lão cũng không còn ý tứ đùa bỡn với hắn nữa.
- Tiến kinh.
- Tiến kinh? Sư phụ. Như vậy không phải ta đang tự đưa dê vào miệng cọp sao?
- Tìm đường sống trong cõi chết, ý của ta chính là đạo lý này. Ngươi thử nghĩ mà xem, nhìn khắp Hà Bắc này, có thế lực nào có thể chống lại với Tô gia.
- Ý người muốn ta tới thủ đô, gia nhập vào một thế lực cường đại nào đó, có thể đương đầu với Tô gia.
- Xem như đầu óc ngươi cũng không tệ. Như vậy đi, vi sư sẽ vì ngươi thu xếp một hồi, chỉ cần ngươi đầu nhập Tân Long học viện, còn lại cứ để ta thu lo.
- Tân Long học viện, là học viện quốc gia lớn nhất Bắc Việt chúng ta. Nhưng ta tiến vào đó rồi sẽ thực sự an toàn sao?
- Yên tâm. Đến lúc đó quý nhân của ngươi sẽ tự tìm tới. Còn là ai, thì sau này ngươi sẽ rõ.
- Vâng. Thưa sư phụ.
- Mà thôi, không nói mấy chuyện nhàm chán này nữa. Phong nhi. Nghe nói trong trận chiến với Xích Ma lão quái, ngươi đã lén học của hắn không ít công phu a?
- Cái gì mà lén học chứ? Ngươi phải nói là Tử Phong ta tâm tư mẫn tiệp, vô sự tự thông, mới có thể phản khách vi chủ, đoạt được tiên cơ, giành được chiến thắng cuối cùng. Trận chiến đó, ta ..
- Thôi thôi. Ngươi không cần phải khoác lác trước mặt lão phu. Coi như ngươi có chút bản lĩnh, không làm lão phu xấu mặt. Hay là như vậy đi, ngươi tới để lão phu kiểm tra thân thủ của ngươi một chút.
- Sư phụ, lão nhân gia ngươi tuổi cao sức yếu, ta sợ có lỡ tay, cả đời này ta sẽ phải sống trong hối hận a.
Mạc Thanh Thiên nghe tới đây thì ria mép dựng ngược.
- Ngươi dám khinh thường lão phu..chát...
Một âm thanh trầm đục vang lên, cả người hắn đã bị lão một tát bay đi.
Tử Phong không ngờ lão giả kia vừa nói động thủ là động thủ, khiến hắn ăn ngay quả đắng.
- Hai bên giao thủ, đại kỵ là phân tâm. Ngu ngốc.
Hắn còn chưa kịp định thần thì mông đã ăn trọn thêm một cước, cả người lại bay ngược lại.
- Lão già điên, người đừng quá đáng, ta sẽ phản kích đó.
- Hừm. Ta sợ ngươi sao. Phóng ngựa tới đi.
Âm thanh lão già vừa dứt thì chợt ngay trước mặt liền loé lên một luồng hàn quang u lãnh, véo véo một tiếng, ba chiếc Phong Tình luân đã trực chỉ yết hầu lão mà phóng tới.
- Ám khí tốt, có chút độc nhưng hoả hầu còn kém.
Thoắt một cái, nơi mà Phong Tình luân lướt qua đã chỉ còn lại tàn ảnh của lão già kia. Tử Phong cũng thầm kinh hãi trước thân pháp thông thần của lão, đúng lúc này sau lưng hắn lại vang lên:
- Bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy thôi sao?
Tử Phong thầm khẽ giật mình, lập tức thi triển Bách quỷ dạ hành lướt ra phía sau, chớp mắt đã cách xa lão tới gần 50m.
- Bách Quỷ Dạ Hành, quả nhiên không sai, tốc độ rất khá.
Nhưng lão già kia vẫn chỉ đứng nguyên một chỗ, miệng khẽ nhấc lên một tia tiếu ý rồi tay áo phất lên, một luồng đao kình như thạch phá thiên kinh cuồng bạo xuất ra, phóng thẳng về phía hắn.
- Ách. Lão già này thật sự muốn giết người sao?
Chỉ thấy hắn cắn răng một tiếng, Kim cang bá thể được thôi động tới cực hạn, hai bàn tay chân khí đã được ngưng tụ thành những luồng sáng mờ ảo, bao quanh các đầu ngón tay rồi bất chợt phóng ra. Những luồng kiếm khí sắc bén vô cùng, ẩn chứa một tia lôi đình chi lực, cuồng bạo không kém, hung hăng lao tới chặn đứng đao kình bá đạo của lão già.
Đúng lúc này thì từ trên một cây cổ thụ không xa, một lão già đang lười nhác nằm đó khẽ đưa mắt nhìn bên kia một già một trẻ đang hung hăng quần ẩu thì chợt loé lên:
- Khốn kiếp. Mạc Thông Thiên, ngươi muốn làm gì? Đến Chí tôn đao kình cũng mang ra thì còn tỷ thí cái rắm a. Nếu đồ nhi của ta bị trọng thương, ta sẽ liều cái mạng già này với ngươi.
Lão giả này không ai khác, chính là vị sư phụ đại danh đỉnh đỉnh của hắn: Vô thượng kiếm Mạc Thanh Thiên.