Chương 42: Nhu tình như nước

Trong khi hắn rời khỏi bến cảng thì lúc này trên một ngọn đồi cao cách bến cảng chừng 1km về hướng Bắc, một lão giả gầy gò, thân mặc hắc y đang ngồi tựa vào một phiến đá, hơi thở yếu ớt chậm rãi băng bó vế thương của mình. Người này không phải ai khác chính là Xích Ma lão quái, bại tướng dưới tay của Dương Tử Phong.

Nhưng lúc này phía trước mặt y đã xuất hiện thêm một thân ảnh cao gầy, cả người hắn mặc một áo choàng đen kín mít, khuôn mặt cũng đã được mũ vải che đi.

- Xích Ma, những điều ngươi mới nói là sự thật.

- Đúng vậy thưa chủ nhân.

- Tên tiểu tử kia thực sự yêu nghiệt như vậy sao?

- Ta thực cũng không dám tin nhưng đáng tiếc đó lại là sự thật. - Lão ma ngán ngẩm đáp.

- Được lắm, rất tốt.

Thấy vị kia bỗng thần tình trở nên kích động khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng lại không có gan hỏi tới đành lặng lẽ ngồi chữa thương. Một hồi lâu lão mới hỏi tiếp:

- Vậy bước tiếp theo ta nên phải làm sao?

- Người trước mắt cứ quay trở về Tô gia báo cáo lại sự việc ở đây. Sau đó trở về căn cứ tìm Quỷ y trị thương đi. Lần này ngươi thụ thương quả thật không nhẹ a.

- Vâng. Thưa chủ nhân.

Vừa dứt lời thì thân ảnh thần bí kia cũng biến mất trong màn đêm.

Lại nói về Dương Tử Phong, sau khi thầm quan sát không thấy có ai theo dõi phía sau, hắn liền thi triển thân pháp Bách Quỷ Dạ Hành mới học mót được của Xích Ma lão quái mà phóng vụt đi.

Hắn đâu biết rằng với tốc độ của hắn bây giờ, những kẻ được xưng là cao thủ, nếu không có thân pháp tuyệt kỹ thì cũng đừng mong có thể đuổi kịp được hắn.

Hắn ra đến đường lớn liền vẫy một chiếc taxi rồi chạy thẳng về nhà. Hắn cũng cần một nơi yên tĩnh để xử lý đi những vết thương trên cơ thể mình, nhưng hắn lại chẳng thể tới bệnh viện được.

- Tố Thu tỷ. Nếu ngươi còn ở đây thì thật tốt quá.

Khi chiếc taxi dừng lại ở trước cửa nhà hắn thì cũng đã là 4h sáng, hắn bước xuống xe rồi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mới mở cửa bước vào.

Hắn lên tới tầng 3, thấy phòng của Vãn Tình có ánh sáng mờ mờ nên liền ngưng thần quan sát, chỉ thấy ở trên chiếc giường lớn, Lâm Vãn Tình đã sớm say giấc nồng. Hắn liền bước đi thật khẽ lên cầu thang, hắn sợ sẽ khiến nàng tỉnh giấc, hắn không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này.

Hắn bước vào phòng rồi liền khép cửa lại, lột đi bộ quân phục đã sớm ướt đẫm máu trên người rồi bước vào phòng tắm.

Hắn tóm lấy chiếc khăn bông vừa lau khô tóc vừa bước ra ngoài thì bất chợt một tiếng hét vang lên:

- A. Phong ca. Ngươi... ngươi làm gì vậy, còn không mau mặc đồ vào.

Hắn giật mình nhìn qua chỉ thấy trên chiếc giường nhỏ của hắn, Lâm Vãn Tình đã ngồi đó từ khi nào, thần sắc xấu hổ lấy chăn be mặt lại.

Hắn chợt nhìn xuống hạ thân một thoáng rồi bất giác mỉm cười, chậm rãi bước tới đóng cửa lại.

- Phong ca. Ngươi muốn làm gì?

Vãn Tình vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, lí nhí hỏi. Hắn không nói không rằng từ từ tiến lại bên chiếc giường nhỏ, khẽ cúi người xuống, áp sát tới mặt nàng rồi nói nhỏ:

- Ta muốn lão bà của ta.

Lâm Vãn Tình chợt a lên một tiếng khi thấy hắn gọi nàng như vậy, đôi mắt tinh linh bỗng trở nên xúc động, ngẹn ngào nhìn hắn. Rồi bất ngờ hoang hốt kêu lên:

- Phong ca. Ngươi... ngươi đã đi đâu? Vì sao ngươi lại bị thương thế này?

- Tình nhi. Ta thật sự không sao. Nàng chỉ cần biết, ta có thể vì nàng và cô cô mà hi sinh tất cả mọi thứ.

- Không. Ta không cho ngươi nói. Máu còn đang chảy kìa. Hu hu.

Thấy Vãn Tình hoảng sợ bật khóc nức nở, hắn liền lao tới ôm trọn thân thể nhỏ bé đang run rẩy kia vào lòng.

- Tình nhi. Ca ca không sao. Tất cả vì ngươi đều xứng đáng.

- Phong c....ưm..

Dứt lời, hắn liền khẽ nâng lên chiếc cằm tinh xảo của nàng rồi đặt lên đôi môi anh đào chớm nở ấy một nụ hôn ngọt ngào và cuồng nhiệt.

Tình nhi vốn theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng bất giác hai bàn tay ngọc ngà lại vươn lên ôm lấy cổ hắn, môi thơm tận tình đáp lại.

Một hồi sau, hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi môi thơm của nàng, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt, lấy đi nhưng giọt nước mắt long lanh trong suốt như pha lê còn đang nhẹ lăn trên gò má của nàng. Rồi nhẹ nhàng nói:

- Tình nhi. Ta muốn nàng.

- A. Phong ca. Ngươi thật xấu...

Chỉ thấy hai má nàng khẽ ửng hồng lên, tựa vào lồng ngực cường tráng của hắn. Ôn nhu nói:

- Phong ca. Tình nhi là của ngươi, mãi mãi là của ngươi. Ngươi muốn sao, Tình nhi đều nguyện theo ý của ngươi.

Nói tới đây, nàng liền rời khỏi lồng ngực của hắn, hai tay khẽ vén lên, chiếc váy ngủ trắng tinh đã được nàng lột khỏi người, nàng ta không mặc đồ lót.

Trước mắt hắn lúc này liền hiện ra một thân hình hoàn mỹ tới cực điểm, một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo thuần khiết tựa như tinh linh không nhuốm bụi trần, chiếc cổ nhỏ nhắn trắng nõn như thiên nga, chiếc xương quai xanh tinh xảo, hai bầu vú căng tròn, trắng nõn, điểm thêm hai hạt đậu đỏ xinh xắn, vòng eo nhỏ nhắn láng mịn, một gò mu căng tròn đỏ mọng được tô điểm bởi những sợi lông tơ mềm mại. Đôi chân thon dài nuột nà trắng nõn như mỡ đông khẽ khép chặt lại che đi nơi tư mật mê người của nữ nhân.

Nhìn vẻ mặt thất thần của Tử Phong khiến nàng vừa ngại ngùng vừa vui sướng, bỗng nhiên nàng ghé sát tai hắn thì thầm:

- Phong ca. Tình nhi có đẹp không?

- Đẹp, Tình nhi của ta chính là nữ nhân đẹp nhất trên thế gian này.

- Thật không, vậy so với mẫu thân ta thì như thế nào?

- Ách.

Nghe tới đây thì hắn bỗng giật mình, sao tự dưng nàng ta lại hỏi như vậy, không lẽ nàng ta đã nhận thấy điều gì sao.

- Tình nhi, sao nàng lại hỏi như vậy?

Hắn vừa hỏi vừa đưa miệng tới, hôn nhẹ lên chiếc cổ ngọc ngà của nàng. Hắn muốn dùng sự kích thích ấy để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng đi hướng khác.

- Ưm. Tại ta thấy mẫu thân ta cũng rất đẹp. Nên ta muốn biết trong mắt nam nhân như Phong ca, ai mới là người đẹp nhất. Ưm.

- Chẳng lẽ nàng ta lại đang ghen với mẫu thân của mình. Tuyệt đối không thể nào, làm sao mà nàng biết được chứ.

- Cô cô là hiền lương thục nữ, còn Tình nhi của ta là tiên tử hạ phàm, tất nhiên là nàng đẹp hơn rồi.

- Ưm..Vậy Phong ca, ngươi có thể hứa cả đời này chỉ yêu mình Tình nhi không?

Nghe tới đây thì hắn thực sự toát mồ hôi lạnh, hắn thực sự rất yêu Tình nhi, vì nàng hắn có thể sãn sàng hi sinh tính mạng của mình, nhưng để nói dối nàng, hắn tuyệt không làm được.

- Tình nhi..điều này...điều này...

Tình nhi nhìn thần thái có phần lúng túng của hắn liền hít vào một ngụm khí lạnh, rồi nói:

- Phong ca. Có phải vì mẫu thân của ta?

- Ách..

Sau lưng hắn bỗng dưng cảm thấy lạnh toát, trái tim trong lồng ngực run lên bình bịch.

- Có phải ca ca sợ mẫu thân không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.

- Phù. - Hắn thở ra một hơi như chút bỏ được gánh nặng trong lòng.

- Tình nhi. Nàng hãy tin ta, ta tuyệt đối không để ai có thể chia cắt hai chúng ta, kể cả người đó là cô cô.

Nói tới đây hắn thầm nghĩ tuyệt không thể để nàng có thời gian nói chuyện thêm nữa.

Xong, hắn liền đè nàng xuống, miệng khô hé mở ngậm lấy một bên bầu vú căng tròn của nàng mà hung hăng bú nuốt. Bàn tay kia đã lướt qua vùng eo láng mịn của nàng rồi đặt lên bờ mu ấm áp của nàng rồi bắt đầu xoa nắn.

Bàn tay nhỏ nhắn như ngó sen của Tình nhi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, chỉ có điều ánh mắt của nàng có chút thất thần như nhìn vào hư vô, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cho đến khi một ngón tay của hắn khẽ tách ra hai mép môi ẩm ướt đang mím chặt của nàng, nhẹ nhàng tiến vào bên trong khiến một luồng khoá cảm truyền đến, kéo nàng quay trở về với hiện tại.

- Ưm. Phong ca. Ta muốn một chuyện?

- Tình nhi, nàng nói đi.

- Ta muốn đêm nay cùng Phong ca điên rồ một lần....có được không?

- Tình nhi. Bất kể nàng muốn điều gì, ta đều chiều theo ý của nàng.

- Được. Phong ca. Vậy ca mau tới đi. Hãy tới nếm thử tư vị nữ nhân của chàng đi. Tình nhi muốn...ưmmm

Dứt lời, nàng liền đẩy ra ngón tay đã ướt đẫm dâm thủy đang móc máy trong âm đạo của mình, đôi chân thon mượt khẽ tách ra, ánh mắt nhu tình mê ly nhìn hắn đầy chờ mong.

Tử Phong liền không để nàng chờ lâu, thân thể liền lui xuống, nhìn vào sợi chỉ đỏ do hai mép môi ửng hồng đang khép chặt kéo dài từ bờ mu căng tròn của nàng. Hắn liền đưa chiếc lưỡi dài thô giáp tới, quét dọc một đường dọc theo mép môi lên tới đỉnh bờ mu, nếm trọn những giọt dâm thủy đang ứa ra từ hai mép môi đỏ hỏn.

Vãn Tình liền căng người, rên lên một tiếng:

- Phong ca. Tình nhi sướng..ưm...

Nhưng hắn đâu chỉ dừng lại ở đó, đôi môi nóng rực bắt đầu hạ xuống như muốn nuốt trọn cái mép l-n mơn mởn, mũm mĩm của nàng. Rồi tiếng sì sụt bắt đầu vang lên, chiếc lưỡi thon dài của hắn bắt đầu tách ra hai mép môi mím chặt, từ từ xâm nhập vào sâu bên trong.

- Ca. Tình nhi sướng chết mất. Yaaaa. Ca ca. Ngươi thật tuyệt..ưm...

Hạ thân nàng bắt đầu run rẩy không ngừng, bờ mông liên tục cong lên theo từng cơn bú nuốt của hắn. Khiến hắn vô cùng thích thú, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng, đêm nay hắn cần phải triệt để chinh phục nàng, để nàng mãi mãi không có cơ hội rời xa hắn.

Chiếc lưỡi thô giáp nay đã ướt đẫm dâm thuỷ đã được hắn từ từ rút ra, điểm đến kế tiếp chính là hạt le đang cương cứng lên của nàng. Hắn liên tục đá lên đó rồi thỉnh thoảng hàm răng cắn nhẹ, khiến cả thân thể Vãn Tình run lên bần bật, miệng thất thanh:

- Phong ca. Xin ngươi... chỗ đó...Tình nhi chết mất. Ưm..yaaaaaaaa.

Xem ra nàng đã sớm chịu đựng hết nỗi rồi. Rồi chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, hai ngón tay thon dài của hắn khẽ xòe ra, hắn muốn thi triển tuyệt chiêu Nhị Dương chỉ thiên hạ vô song của hắn.

Lúc này chỉ thấy đôi môi khô giáp của hắn đang khuông ngừng áp xuống bờ mu căng tròn của nàng mà điên cuồng bú mút, Vãn Tình còn đang mải rên la khổ không kể xiết thì đúng lúc này bờ môi mềm mại của nàng bỗng nhiên há hốc, hai mắt trợn tròn nhìn xuống phía dưới hạ thể như muốn hỏi:

- Phong ca. Ngươi muốn làm gì a.

Nàng chỉ cảm thấy hai mép môi ẩm ướt của mình lần nữa bị tách ra, một ngón tay thon dài kia lần nữa tiến vào, liên tục tìm đến nhú thịt nhỏ trong âm đạo của nàng mà móc máy. Dưới lỗ nhị của nàng cũng đồng thời phát sinh dị biến, ngón tay thứ hai vốn đang ướt đẫm dâm thủy của nàng đột ngột tiến vào.

- Phong ca. Đừng, em chết mất. Hu hu.

Lúc này, cả thân thể của nàng đã không thể chịu đựng nổi sự kích thích điên cuồng của hắn, cong lên như con tôm, hai bờ mông căng tròn liên tục giựt giựt trên không trung, các thớ thịt trong âm đạo và lỗ nhị co lại xiết chặt như không muốn để hai dị vật kia tiến vào thêm chút nào nữa.

Tử Phong thấy vậy bàn tay liền thả lỏng thuận theo từng cơn co rút nơi âm đạo của nàng, chiếc lưỡi thon dài của hắn vẫn quấn chặt lấy hạt le cương cứng đỏ hỏn ấy mà cắn nuốt, mãi chẳng chịu buông tha.

- Phong ca. Em chết mất. Hu hu. Em...em...s... ướng....

Chỉ kịp thì thào vài câu, sau đó thì cả người nàng liền co rút mãnh liệt, thân hình liên tục run rẩy, ý loạn tình mê, hơi thở hổn hển nằm vật ra giường, thân thể căng lên vài nhịp rồi liền nhũn ra, đôi môi đỏ mọng liền khẽ nhấc lên, nở một nụ cười chất chứa đầy thoả mãn và hạnh phúc, bên dưới mép môi, một dòng sữa trắng đục liền dọc theo ngón tay hắn mà ứa ra, thập phần hấp dẫn và kích thích.