Hắn nghĩ ngẫm thế nào lại dừng lại cửa phòng một chút rồi tiến thẳng lên sân thượng. Lặng lẽ nhìn xuống dưới, lúc này đám du côn kia đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại vài bãi máu long lổ, những mảnh vỡ của xe mô tô văng vãi khắp nơi. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng chửi bới lầm bầm của người dân quanh khu này.
Hắn thầm nghĩ, bọn du côn này xem ra thật không ít, nếu dùng chân khí chém giết với bọn chúng không phải là dùng dao mổ trâu giết gà, cuối cùng tự mài chết chính mình sao. Xem ra ta cần phải tính toán kỹ lưỡng trước khi động thủ mới được.
Tới đây, hắn liền lâm vào trầm tư, thì chợt một chiếc lá cây bị gió thổi tung lên bay qua mặt hắn, hắn liền vô thức lấy hai ngón tay kẹp lấy rồi phóng ra.
- Véo...phập.
Một âm thanh sắc lẹm vang lên, cả chiếc lá cây đã héo vàng đã cắm sâu vào trong cột sắt, chỉ lạ là chiếc lá này lại dường như không tổn hại chút nào.
Trong đầu hắn chợt loé lên một tia kì dị rồi hưng phấn tột cùng.
- Đúng rồi. Vậy làm sao mà ta không nghĩ ra chứ. Ám khí..thứ ta cần chính là ám khí.
Nhưng ta cần phải có loại ám khí cho riêng mình, lại phù hợp với bản thân ta. Hắn lại lâm vào trầm tư:
- Phi đao, vật này chỉ có thể phóng theo đường thẳng, nếu gặp phải cao thủ sẽ không có tính bất ngờ. Ngân châm cũng vậy..haizzzz
Một loại ám khí có thể di chuyển theo ý của hắn, tùy ý mà phát, lại phát huy được tinh túy của chữ ám trong đó. Thật là đau đầu a.
Bỗng trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của một chiếc bomerang mà hắn đã từng thấy qua, vật này sau khi phóng ra liền vẽ ra một quỹ tích kì dị rồi lại quay ngược về phía chủ nhân. Đúng rồi, ta cần chính là thứ này.
Nhưng kích thước của chiếc bomerang kia lại có phần to lớn, rất khó che dấu, sẽ không đủ sức sát thương.
Hắn liền ngửa đầu lên trời tiếp tục suy nghĩ, rồi bất giác nhìn về phía vầng trăng khuyết nơi cuối bầu trời đêm. Chợt hai mắt hắn liền loé lên hàn mang, miệng cười ha hả.
- Tìm ra rồi, ta đã tìm ra rồi.
Hắn liền phấn khích cực độ, chạy xuống phòng mình, lấy ra giấy bút, vẽ vẽ tẩy tẩy liên tục. Đến hơn 2h sau, hắn mới dừng lại, miệng nở một nụ cười thoả mãn.
Trên trang giấy ố vàng đã hiện ra một thanh nguyệt luân, tựa như vầng trăng khuyết, dài 7cm, dày 0.5cm, hai mép đều sắc lẹm, điểm thêm một chút hoa văn tinh xảo, trên thanh nguyệt luân này còn khắc lên hai chữ:
- Phong Tình.
- Phong Tình luân. ..Phong Tình luân.
Hắn đâu biết rằng chỉ vài năm nữa thôi, Phong Tình luân của hắn sẽ trở thành đệ nhất binh khí trong Thần binh chi phổ, gắn liền với cái tên của hắn: Phong Tình thánh luân - Đệ nhất thần binh của Tử Phong chi thần - Đệ nhất Võ thần Bắc Việt. Kẻ khiến cho cả đại lục Á Châu khiếp sợ, đến cả những lão bất tử của Liên minh Thế giới cũng không dám tùy tiện động vào hắn. Khi nhắc đến hắn đều kêu lên hai chữ: Phong tử, nghĩa là kẻ điên.
Hắn thì thào đọc đi đọc lại vài lần, rồi cũng thấy thập phần ưng ý với cái tên này.
Nhưng vấn đề tiếp theo, hắn cần phải đi đâu kiếm ra thợ chế tác Phong Tình luân cho hắn bây giờ.
Trong đầu hắn nhanh chóng liền hiện lên hình ảnh một lão thợ rèn cần cù tỉ mỉ ở khu chợ gần đây, dao dựa và nông cụ lão chế tạo ra nổi tiếng là cứng rắn và sắc bén ở khu vực này. Mong là lão sẽ không phụ sự kì vọng của hắn.
Tâm hồn trở nên thư thái, hắn liền ngả lưng lên giường ngủ một giấc. Sáng sớm hôm sau, hắn liền dậy thật sớm, khẽ mở cửa quán, không thấy có gì bất thường, hắn mới ra ngoài, khoá ngược cửa lại, bắt taxi ngang qua, đi thẳng đến khu chợ nghèo.
Sau khi đưa bản vẽ cho lão già, lão trầm tư một hồi rồi trộm liếc hắn một chút, rồi từ từ hỏi:
- Chàng trai trẻ, ngươi muốn đặt đồ vật này với số lượng lớn như vậy là muốn dùng vào việc gì?
- Ách. Không giấu lão, đây là một loại mô hình binh khí phóng tác trên phim ảnh, gần đây giới trẻ rất thích, nên ta muốn làm một ít mang bán kiếm ít tiền tiêu vặt.
- À ..
Lão giả kia chỉ à lên một tiếng rồi không hỏi gì thêm, sau đó lão nói:
- Món đồ này nhỏ gon, tinh tế, yêu cầu rất cao về nguyên liệu và độ tinh xảo, ngươi lại đặt với số lượng lớn, tận 500 chiếc, toàn bộ nhân công nhà ta cũng phải mất 3 ngày mới hoàn thành. Vậy đi, ta tính ngươi 100.000 đồng một chiếc, tổng số là 50 triệu. 3 ngày sau ngươi quay lại lấy hàng.
- 50 triệu?
- Ngươi thấy đắt sao? Vậy ngươi hãy đi nơi khác thử xem.
- Không đắt, tuyệt đối là không đắt. Vậy đi, ngày mai ta sẽ quay lại xem bản mẫu, nếu không có vấn đề gì, lão có thể sản xuất đại trà.
- Đồng thời ta sẽ đặt cọc trước cho lão 30 triệu, sau khi xong việc, ta sẽ thanh toán toàn bộ với điều kiện sự việc lần này, chỉ có ta và lão biết. Sau này tuyệt đối không lan truyền ra ngoài.
- Được, lão phu đồng ý.
Xong xuôi, hắn liền tức tốc quay trở về nhà. Để lại mình Tình nhi ở nhà thời gian này, hắn thực sự không yên tâm chút nào.
Khi hắn về tới nhà, phát hiện Vãn Tình vẫn chưa ngủ dậy, hắn liền lắc đầu cười khổ, tiến vào trong bếp làm bữa sáng cho nàng, còn cần chuẩn bị một phần cho Diễm Vân nữa a.
Sau khi hắn chuẩn bị xong ba phần bánh trôi nước ngọt ngào nóng hổi, cũng là lúc mà Vãn Tình lững thững bước xuống cầu thang.
Nhìn thấy trên bàn đã chuẩn bị xong bữa sáng nóng hổi, thập phần bắt mắt, chính là món bánh trôi mà nàng thích ăn nhất. Trong lòng nàng bỗng trở nên ngọt ngào, mỉm cười nhìn hắn âu yếm:
- Tiểu lão công, đêm qua ngươi ngủ ngon không? Sao lại dậy sớm vậy. Còn cẩn thận chuẩn bị bữa sáng cho Tình nhi. Lão công, ta yêu ngươi chết mất.
Nói xong, nàng liền lao tới ôm lấy hắn, hôn chụt lên môi hắn một cái rồi liền xà vào bàn ăn.
Tử Phong vẫn đứng ngây ra đó, mặc kệ nàng nói nói cười cười, liền lườm nàng một cái, bàn tay bất giác đưa lên sờ sờ cái mũi đáng thương vẫn còn đang âm ỉ đau nhức của mình.
Thấy bộ dáng của hắn, nàng liền cười lên khanh khách đầy thích trí. Dương Tử Phong thầm khẽ lắc đầu:
- Haizzz. Ai nói lão tử lại có một lão bà yêu nghiệt đến vậy chứ.
Hắn bèn ngồi vào bàn ăn, nhưng khi hắn vừa cầm muỗng lên thì đã thấy Vãn Tình đang chăm chăm nhìn mình, không đúng, chính xác là nàng đang nhìn vào bát bánh trôi của hắn, bộ dáng thòm thèm.
- Tình nhi, tới đây, ăn cả phần của ta đi.
- Thật sao, tiểu lão công, cám ơn ngươi. Bánh trôi ngươi làm thật ngọt.
Nói xong, nàng liền không khách sáo kéo bát bánh trôi của hắn lại phía nàng, liên tục múc muỗng, ăn ngon lành.
Dương Tử Phong thầm khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Tiểu nha đầu này, xem ra vẫn không thay đổi chút nào, luôn tìm cách chiếm tiện nghi của hắn.
Sau khi hai người ăn xong, hắn liền dẫn nàng tới bệnh viện để thay ca cho Diễm Vân. Vừa vào đến nơi, Vãn Tình đã chạy tới bên mẫu thân, đưa cho nàng chiếc hộp chứa bên trong là những viên bánh trôi nóng hổi, thơm phức. Hai người to to nhỏ nhỏ một hồi rồi cười khúc khích, cuối cùng chỉ thấy Diễm Vân nhìn hắn nở một nụ cười ấm áp:
- Phong nhi. Cám ơn bữa sáng của ngươi.
Chỉ thấy hắn a lên một tiếng rồi ngây ngốc nhìn Diễm Vân như muốn nói:
- Nam nhân của nàng vì nàng mà chuẩn bị bữa sáng thôi mà, nàng có cần phải khách sáo vậy sao.
Dương Diễm Vân mỉm cười đầy ý vị nhìn hắn, xong lặng lẽ cúi xuống ăn bánh trôi nước. Sau khi ăn xong bữa sáng, nàng liền dặn dò Vãn Tình vài việc tỷ mỉ sau đó ra về. Tử Phong cũng lấy cớ vì sợ ở nhà gần đây không an toàn nên cũng muốn về cùng Diễm Vân. Hai người một trước một sau rời khỏi bệnh viện.
Khi hai người về tới nhà, Tử Phong sau khi cẩn thận khoá trái cửa, vừa quay người lại thì một mùi hương thơm ngát truyền đến, Diễm Vân đã lao tới lồng ngực hắn, nàng thẹn thùng nói khẽ:
- Phong nhi. Ta nhớ ngươi.
Cảm nhận nhu tình như nước của nàng, khiến trái tim hắn xao xuyến, hắn liền nâng lên cằm nhỏ của nàng, đặt lên môi thơm của nàng một nụ hôn cuồng nhiệt đầy nóng bỏng. Hai người vừa tách ra thì hắn liền cúi người xuống bế phốc nàng lên, đi thẳng đến phòng nàng, Diễm Vân mỉm cười đầy hạnh phúc khẽ nép người vào lồng ngực, cảm nhận từng nhịp tim khẽ run lên trong lồng ngực tiểu nam nhân của mình.
Khi thấy Tử Phong định bế nàng về phòng ngủ của nàng, thì nàng chợt ngăn lại:
- Không. Phong nhi, chúng ta hãy tới phòng của Tình nhi.
Thì ra là nàng sợ khi bước vào phòng nàng, sẽ khiến hắn nhớ lại một số chuyện trước kia, sẽ khiến hắn không vui, nên nàng quyết định lựa chọn phòng ngủ của Vãn Tình.
Tử Phong làm sao lại không hiểu tâm tư của nàng, hắn liền khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Cô cô. Giờ người đã là nữ nhân của ta. Dù là chân trời góc bể, chỉ cần nơi nào có nàng, nơi đó chính là khuê phòng của chúng ta.
Nghe hắn nói tới đây, nàng liền bị những lời nói chân tâm của hắn làm cảm động đến hai mắt rớm lệ.
- Tiểu sắc lang, chỉ biết làm người ta khóc. Ta ghét ngươi.
Nhìn bộ dáng nàng giận dỗi, hắn liền cười lên ha hả, đặt nàng lên giường lớn của Vãn Tình, tiện tay lột ra chiếc áo phông của hắn, để lộ ra thân hình cân đối dẻo dai, cường tráng của hắn. Diễm Vân nhìn thấy vậy mặt liền ửng hồng, vội vàng ngồi dậy tụt xuống khỏi giường rồi nói:
- Phong nhi, ta cần đi tắm một lát.
Nói xong, nàng liền mở tủ lấy ra một chiếc khăn bông rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
- Cô cô, hay là chúng ta tắm uyên ương nhé.
- Không.
Cửa phòng tắm liền bị nàng nhanh chóng đóng lại như muốn sợ hắn lao vào làm bừa.
Tử Phong liền nằm dài lên chiếc giường ngủ của Vãn Tình, cảm nhận hương thơm của nàng còn sót lại, bỗng cười lên hắc hắc đầy mờ ám.