Sau khi Diễm Vân rời đi, hắn vẫn lặng lẽ nằm trên giường, nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, mọi thứ quả thật mông lung, suýt chút nữa hắn còn không thể tin đó đều là sự thật. Bắt đầu là hắn, kẻ bị trời đánh không chết, lại có thêm những năng lực kỳ lạ. Tiếp theo là Dương Diễm Vân, cô cô của hắn, cũng là nữ nhân mà hắn thầm thương trộm nhớ, cứ nghĩ cả đời này, hắn chỉ có thể đứng từ xa mà si tình ngây ngốc thì nay lại chân chính trở thành nữ nhân của hắn, yêu thương hắn đến tột cùng. Cuối cùng là sự xuất hiện của lão già kỳ quái với bản sự phi thường đánh vỡ mọi nhận thức của hắn về khả năng của con người.
Nghĩ tới đây, hắn ngồi bật dậy, nhớ lại từng tư thế, từng động tác mà lão giả kia đã diễn luyện trước mắt hắn trong công viên sáng nay.
- Lão giả này bỗng dưng bỏ ra một cái giá lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ để chêu đùa ta, điều này không hợp lý cho lắm. Nếu điều lão nói là sự thật thì..thì...
Hắn đưa mắt nhìn cơ thể mình một lượt, thầm đánh giá. Quả nhiên cơ thể ta đã trở nên cường tráng hơn không ít. Thảo nào lại có thể khiến cô cô ta gần đây thần hồn điên đảo. Hắc hắc.
Sau nụ cười dâm tiện, hắn liền đóng cửa phòng lại, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu diễn luyện lại bộ quyền pháp của lão giả kia. Từng động tác, từng quyền thế đi qua trong đầu hắn, đều được hắn diễn lại vô cùng tỷ mỉ và chính xác, từ góc độ, chiêu thức, cho tới cách dụng lực.
Bỗng trên người hắn bắt đầu trở nên nóng bừng, các khớp xương toàn thân bắt đầu đau đớn âm ỉ, phát ra những tiếng kêu răng rắc, toàn thân hắn vô thanh vô tức mồ hôi đầm đìa.
Hắn ngồi ạch xuống đất, thở phì phò. Nhưng trong lòng hắn lại trở nên vô cùng thích thú, xem ra lão giả kia vốn không phải lừa gạt hắn. Bộ quyền pháp này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thi triển lại thập phần tốn sức, khiến hắn mệt bở hơi tai, hắn nhớ lại dù trong công viên, hắn có chạy với tốc độ gần 200km/h cũng không hề xuất hiện một tia mệt mỏi như vậy.
Hắn hưng phấn đứng lên, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi một lần nữa thi diễn lại 72 thức của bộ Kim cang bá thể quyết kia.
Lần này thi triển xong thức cuối cùng, cả thân thể hắn như mềm nhũn, các xương khớp như rời ra, cả người ngã vật ra sàn nhà, mồ hôi tứa ra như tắm. Hắn thở phào một hơi, khoé miệng khẽ mỉm cười rồi ngủ thiếp đi.
Khi hắn tỉnh lại đã là hơn 12h trưa, hắn hưng phấn liền lấy một bộ quần áo sạch rồi vào phòng tắm. Nhưng khi hắn bước ra ngoài thì mặt hắn lại như đưa đám, quần áo hắn vẫn mặc thường ngày bỗng dưng chặt ních, ngắn ngũn.
- Xem ra chiều nay, ta phải đi mua sắm một loạt quần áo mới được, dù sao hiện giờ ta cũng rất có tiền nha.
Xong hắn liền lấy tạm một cái áo cộc ba lỗ sát nách, một chiếc quần ngố mặc tạm rồi đi xuống dưới lầu.
Lúc này khách khứa đã dần tan, hắn liếc mắt liền thấy Lâm Văn vẫn đang lúi húi trong bếp, xào nấu thức ăn cho khách, Thảo nhi thì liên tục bưng bê phục vụ, Diễm Vân thì đứng trong quầy hàng, đang mải tính toán sổ sách gì đó. Hắn liền đưa mắt nhìn xung quanh, rồi tiến lại gần, bàn tay thô dáp của hắn bất ngờ vuốt dọc theo sống lưng của nàng rồi tận tình xoa nắn.
- A.
Diễm Vân bị hành động của hắn làm giật mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp hắn đang nhìn nàng cười hắc hắc. Nàng liếc mắt xung quanh không thấy ai chú ý, liền liếc mắt nhìn hắn, nũng nịu nói.
- Phong nhi, đừng quấy, cô cô ngươi đang rất bận này.
Nói xong, nàng đẩy một đống hoá đơn, sổ sách ra trước mặt hắn. Hắn cũng làm bộ ủy khuất, chêu lại nàng.
- Cô cô. Ta thật sự rất đói, ta muốn.. muốn ăn ngươi.
Diễm Vân liền cười phì một tiếng, má đỏ hây hây, véo nhẹ vào tay hắn, diễm lệ cười nói:
- Tiểu tặc ngươi ngày càng có sắc đảm nha. Lời như vậy mà cũng dám nói ra rồi. Không sợ người khác nghe thấy sao.
- Nếu ta sợ hãi, liệu còn có thể trở thành nam nhân của nàng sao. Hắc hắc
- Tên tiểu bại hoại này, càng nói chuyện càng lớn mật. Ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Đợi chút nữa, ta mang cơm lên cho ngươi.
Nói xong, nàng liền gắng hết sức đẩy hắn ra khỏi quầy, sợ rằng nếu để hắn còn đứng ở đây, hắn còn sẽ dở ra những trò quái quỷ gì để chêu chọc nàng nữa.
Nhưng đúng lúc hắn đang bị cô cô đuổi đi, chán nản định đi lên lầu, thì niềm vui chợt đến, chỉ thấy từ bên ngoài cửa, một giọng nữ nhân vang lên:
- Tử Phong tiểu đệ đệ, ngươi đã khoẻ hơn chút nào chưa?
Phong Vân hai người quay đầu lại, nhất thời ngây ngốc:
- Trịnh Tố Thu, là nàng ta.
Chỉ thâý trên người nàng lúc này là một chiếc váy màu xanh lam, bó sát triệt để khoe ra những đường cong lồi lõm trên thân hình ma quỷ của nàng. Trước ngực sẻ sâu tạo thành một khe rãnh dài cuốn hút, hở ra một phần bầu ngực căng mọng nõn nà. Bên dưới tà váy sẻ cao, khiến lộ ra đôi chân dài nuột nà, trắng nõn. Kết hợp với khuôn mặt kiều diễm, trí tuệ của nàng, quả khiến đám khách nhân trong quán nhìn tới si ngốc.
- Bác sĩ Trịnh, lâu rồi không gặp, cảm ơn ngươi vẫn quan tâm đến Phong nhi nhà ta.
Diễm Vân bỏ lại Tử Phong phía sau, tiến lên trước chào hỏi.
- Dương tỷ, cứ gọi ta là Tố Thu là được rồi. Ta tiện đường qua đây, thấy quán ăn này thanh nhã liền muốn vào ăn trưa, không ngờ lại gặp hai người ở đây.
- Vậy thì hoan nghênh Tố Thu muội muội, thực không dấu diếm, quán ăn này chính là của nhà ta. - Dương Diễm Vân tự hào đáp.
- Thật vậy sao. Xem ta chúng ta thật sự có duyên, đúng không Phong đệ.
- À. Ừm. Vậy mời Trịnh tỷ tỷ vào.
Hắn liền giả bộ lịch thiệp, đưa tay mời Trịnh Tố Thu, dẫn nàng vào một bàn ăn vắng vẻ, an tĩnh ở đại sảnh.
Nhìn cặp mắt háo sắc của Tử Phong liên tục đảo qua đảo lại trên người Trịnh Tố Thu, Dương Diễm Vân liền hừ lạnh:
- Đúng là ả hồ ly tinh. Hừ. còn tên tiểu sắc lang kia nữa, xem đêm nay, cô cô làm sao thu thập ngươi. Hừ.
Trịnh Tố Thu ngồi vào bàn, để chiếc túi hàng hiệu qua bên cạnh, hai tay chống cằm, nhìn hắn mỉm cười nói:
- Phong đệ đệ. Trưa nay dù sao ta cũng chỉ đi có một mình nên hơi nhàm chán, hay là ngươi ngồi xuống ăn cơm cùng ta một chút. Được không?
Dương Tử Phong nhìn liếc ra phía quầy, rồi trong đầu bất chợt nảy ra một ý tưởng khiến hắn thích thú cười lên hắc hắc.
- Phong đệ. Nhìn ngươi cười thật dâm đãng a.
- Ách. Đâu có..đâu có. Chắc vì gặp lại Trịnh tỷ tỷ nên ta vui quá ấy mà.
- Gặp ta mà lại cười dâm đãng như vậy, Phong đệ, ngươi có ý gì đây.?
Nghe nàng nói vậy, lưng hắn liền toát mồ hôi, nữ nhân này làm sao lại cứ cắn hoài không buông vậy. Rõ ràng là nàng đang cố ý chơi ta mà.
Hắn nhìn qua, chỉ thấy nàng một tay chống cằm, một ngón tay thon dài khẽ vẽ lên hình xoắn ốc trên mặt bàn, gương mặt tựa hồ yêu kia vẫn đang tủm tỉm cười, ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
- Ây. Bộ dáng này là sao chứ. Không phải lại định câu dẫn ta chứ?
Hắn nhìn vào giữa hai bầu ngực trắng nõn nửa kín nửa hở kia mà nuốt nước miếng đến ực.
- Trịnh tỷ, trưa nay ngươi muốn ăn món gì?
- Món gì ư? Chỉ cần Phong đệ muốn, ta đều ăn.
Nàng nháy mắt một cái đầy tinh quái với hắn một cái rồi từ từ nhìn tiểu huynh đệ đang căng cứng trong quần kia của hắn.
- Ách. Ả hồ ly này, bộ dáng này, thực sự là giết người không đền mạng mà - Hắn thầm nghĩ.
- Vậy để ta xuống bếp bảo chú Lâm chuẩn bị vài món đặc sản để tiếp đãi Trịnh tỷ.
- Được, ngươi đi nhanh về nhanh, tỷ tỷ chờ ngươi.
- Lại nháy mắt, ả hồ ly này tính làm gì đây. Nếu còn tiếp tục như vậy mà để cô cô bắt gặp thì...ta thật oan uổng mà.
Nghĩ tới đây, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, bước vội vào trong khu bếp.
Khi hắn vừa bưng khay đựng thức ăn ra tới cửa thì bên tai phải bỗng nóng lên, một bàn tay mềm mại đã kéo hắn lại phía quầy thanh toán.
- Tiểu tử, khai mau, ả hồ ly kia có phải đang muốn câu dẫn ngươi?
- Cô cô. Ta đâu có, nàng ta chỉ đơn thuần tới ăn trưa thôi mà.
- Thật sao, vậy để Thảo nhi phục vụ nàng là được rồi. Ngươi mau lên nghỉ đi.
- Cô cô. Thật là cô ta nói ăn một mình buồn chán, nên muốn ta qua ngồi chung.
Chỉ thấy Diễm Vân mắt lạnh hàn quang nhìn vào bàn của Trịnh Tố Thu, xong rồi bỗng miệng nở một nụ cười âu yếm, ghé vào sát tai hắn nói nhỏ:
- Phong nhi, ngươi thấy cô cô hôm nay có đẹp không?
- Ách. Vừa nãy còn không muốn đuổi ta lên lầu sao, giờ sao lại thành bộ dạng này rồi.
Hắn lờ mờ cảm nhận được, thì ra cô cô của hắn đang ăn dấm chua. Hắc hắc.
- Cô cô. Điều này là tất nhiên, trong mắt Dương Tử Phong ta, người luôn là nữ nhân đẹp nhất, quyến rũ nhất trên đời này.
Hắn vừa nói, vừa vươn tay qua vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại, kéo mạnh khiến cả thân thể nàng ép chặt vào hắn.
Nghe hắn nói vậy, Diễm Vân trong lòng như nở hoa, cũng không vội đẩy hắn ra mà lại nháy mắt tinh quái cười với hắn:
- Vậy ăn trưa với cô ta và ăn..cô cô. Ngươi muốn sao?